Lúc ấy đúng là cô mất não nên mới nhắc nhở cô ta, vì thấy cô ta khóc lóc hai tiếng đã đồng ý đi bắt gian cùng cô ta. Chính cô ta đã vừa khóc vừa bảo với cô rằng cô ta sợ không dám đối mặt một mình, ai ngờ sau khi nghe Khổng Chính Hạo giải thích vài câu đã trở mặt đâm sau lưng cô.
Chắc chắn đây là câu chuyện nông phu và con rắn phiên bản thực tế.
Cô cũng thật sự không ngờ được chỉ mới một thời gian trôi qua mà có thể biến một người trở nên như vậy.
Bây giờ thì hay rồi, hai kẻ ngốc dính một chỗ với nhau này lại đến giễu cợt cô.
Phục luôn, cô đúng là xui xẻo!
Chuyện này đã thể hiện đầy đủ và rõ ràng một đạo lý, đó là ngàn vạn lần không nên tùy ý can thiệp vào chuyện của người khác, càng không nên làm bạn với những người đầu óc không tỉnh táo.
Khổng Chính Hạo nghe thế thì lập tức mỉa mai: "Mễ Lạp đâm sau lưng cô cái gì, rõ ràng cô ghen tị với cô ấy vì có một người bạn trai giàu có, ghen tị đến nỗi mắt đỏ như rỉ máu luôn chứ gì? Cô tưởng tôi không biết à, có một lần ở bãi đậu xe cô đã nói với một người đàn ông tôi là bạn trai cũ của cô. E là cô đã sớm để mắt đến tôi rồi."
Chu Thanh Thanh: "?"
Bãi đậu xe, bạn trai cũ…
Cô nhớ ra rồi, lúc trước có lần cô và Ôn Tư Ngật tham gia tiệc giao lưu xong và đi đến bãi đậu xe, cô sợ gặp trực tiếp Ngu Tùng Tùng thì đứa em trai ngốc của mình sẽ làm lộ tẩy mọi chuyện nên mới vội vàng kéo Ôn Tư Ngật đi.
Ôn Tư Ngật hỏi cô là lý do gì, cô luống cuống tay chân mượn cớ là bạn trai cũ, không ngờ lại bị anh ta nghe thấy.
Nhưng dù anh ta nghe thấy thì làm sao, hình như cô không hề điểm mặt gọi tên bảo ai là bạn trai cũ của cô mà nhỉ? Thế mà anh ta lại tự tin tự thay mặt bản thân vào đó. Giờ lại bảo cô đã sớm có ý với anh ta ư?
Thật là, chưa từng thấy ai tự luyến như vậy.
Mễ Lạp nhìn Chu Thanh Thanh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Trời ơi, hóa ra em là người như vậy?"
Khổng Chính Hạo quan sát Chu Thanh Thanh từ trên xuống dưới một vòng: "Hừ hừ hừ, em xem phong cách ăn mặc nghèo nàn của cô ta kìa, từ trên xuống dưới chẳng mặc nổi một món đồ hiệu nào, xem ra sống không tốt chút nào nhỉ?"
"Loại phụ nữ này thấy em tìm bạn trai có tiền nên ghen tị muốn chết đấy. Nhưng mà cục cưng cứ yên tâm, anh vĩnh viễn chỉ thích một mình em thôi."
Chu Thanh Thanh trợn mắt khinh thường, gần như muốn lật cả bầu trời. Đúng là không có mắt, cả người cô từ trên xuống dưới đều là những mẫu thuê các nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài đo may riêng cho cô đấy nhé?
Có bán quán bar nát của anh ta cũng không mua nổi đâu.
Mễ Lạp thấy cách ăn mặc của Chu Thanh Thanh tuy trông rất xinh đẹp, quần áo thoạt nhìn cũng không đến nỗi tệ nhưng đúng là không phải nhãn hiệu nổi tiếng gì, đột nhiên trong lòng cô ả có cảm giác cao hơn người khác một bậc. Cô ta nhìn Chu Thanh Thanh, đồng cảm nói:
"Thanh Thanh à, chị biết em thất nghiệp, lại không có nhiều tiền, nhưng nếu em thật sự không có tiền thì em cứ nói với chị, cần gì phải hèn hạ như vậy —"
Mới nói được một nửa thì Ngu Tùng Tùng đang tìm chị mình đi đến, cậu cực kỳ tức giận khi nghe những lời cô ả nói: "Cô đang nói cái gì vậy?"
Khổng Chính Hạo và Mễ Lạp đồng loạt quay người lại.
Trông thấy Ngu Tùng Tùng, Khổng Chính Hạo lập tức cười lấy lòng: "Tùng Tùng, lâu rồi không gặp, gần đây sao anh không đến quán của tôi chơi?"
Ngờ đâu Ngu Tùng Tùng lại túm mạnh cổ áo của anh ta: "Ai đã lâu không gặp với anh, chị tôi bảo tôi không nên chơi với mấy người cặn bã như anh đấy."
"Chị anh?"
Ngu Tùng Tùng cầm cổ áo kéo anh ta đến trước mặt Chu Thanh Thanh: "Xin lỗi chị tôi đi! Bây giờ, ngay lập tức!"
Khổng Chính Hạo vừa ngẩng đầu đã thấy Chu Thanh Thanh đang thảnh thơi nhìn mình với vẻ mặt dửng dưng, trong đầu tức khắc long trời lở đất.
"?!!"
Đây là chị của Ngu Tùng Tùng?
Vậy chẳng phải là con gái cả của Ngu thị sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!