Chương 38: Người theo đuổi

Đánh giá: 6 / 2 lượt

Hơi lạnh được tỏa ra liên tục trong phòng, nhiệt độ thấp đến mức dường như ngay cả sự chuyển động của không khí cũng trở nên chậm chạp hơn đôi chút.

"Tôi…"

Cô giật giật đôi môi đỏ mọng, đối diện với ánh mắt sâu thẳm có phần sa sầm của anh.

Ý cô bảo là trước đây cô nghĩ như thế, chứ không phải bây giờ.

Hàng mi dài cong vút run rẩy như thể bị dọa sợ, hai giây sau, Chu Thanh Thanh mím nhẹ đôi môi mềm mại, vừa thở gấp vừa nói lại lần nữa: "Tôi muốn về nhà."

Ôn Tư Ngật nhìn cô một cách ảm đạm, chốc sau anh thở dài, trầm giọng nói: "Tôi đưa em về."

Cô nhất thời cảm thấy lúng túng: "Không sao, cũng muộn rồi nên anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi tự lái xe về là được rồi."

"Bây giờ chu đáo quá nhỉ, lúc chọc giận tôi sao không như thế?"

"Tôi chọc giận anh lúc nào —" Chu Thanh Thanh đang định phản bác lại thì tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên dồn dập trong căn phòng rộng rãi.

Làm trợ lý chuyên biệt cho anh một thời gian dài nên tất nhiên cô biết rõ đây là chuông điện thoại của Ôn Tư Ngật.

Nhạc chuông của anh muôn đời không thay đổi, chẳng thú vị chút nào cả, toàn bộ đều là âm thanh mặc định của điện thoại, vậy nên cực kỳ nhàm chán và khó nghe.

Nhưng đối với bản thân anh, anh không muốn lãng phí thời gian cho chuyện nhỏ nhặt nhạt nhẽo này.

Điện thoại đổ chuông vài giây thì được Ôn Tư Ngật bắt máy.

Màn hình vụt qua trước mắt Chu Thanh Thanh, cô có thể thấy rõ người gọi đến là Chu Hùng.

Muộn thế này rồi mà Chu Hùng tìm anh có việc gì?

Bắt máy chưa được bao lâu đã thấy Ôn Tư Ngật nhíu nhẹ mày một cái không chút dấu vết, sau đó anh trầm giọng nói: "Ừ, tôi biết rồi, đi xử lý đi."

"Bảo một người khác đến làm thủ tục xuất viện giúp tôi."

Chu Hùng ở bên kia đáp lại gì đó rồi Ôn Tư Ngật cúp máy.

Chu Thanh Thanh trợn tròn mắt: "Xuất viện ngay tối nay luôn à? Không phải bác sĩ bảo ở lại thêm hai ngày nữa sao?"

Sao tự dưng lại xuất viện?

"Ừ, có việc gấp đột xuất, bây giờ phải xuất viện." Nói đoạn, Ôn Tư Ngật nâng cánh tay phải bị thương của mình lên: "Không sao, tay đã lành rồi."

Cửa phòng bệnh mở ra xoay vòng tròn, Ôn Tư Ngật kéo cô đi ra ngoài: "Đi thôi, tôi đưa em về nhà."

Sau khi lên xe, Chu Thanh Thanh nhăn nhăn mũi: "Anh có việc thì đi giải quyết trước đi, tôi có thể tự lái xe về mà."

"Không thiếu chút thời gian này." Ôn Tư Ngật ra hiệu bảo lão Vương lái xe: "Yên tâm, tôi sẽ cho người lái xe của em về."

Chu Thanh Thanh: "…"

Cô không yên tâm về xe của mình khi nào chứ.

Chiếc xe sang trọng nhanh chóng lao đi trong đêm tối.

Thâm Thành được xem là thành phố lớn hạng nhất nên dù đã tám chín giờ tối mà xe cộ vẫn qua lại không ngừng, những ánh đèn đủ mọi màu sắc sặc sỡ ở các cửa tiệm hai bên đường lóe lên, từng cái từng cái lướt qua ngay trước mắt.

Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!