Vài ngày sau, vết thương ở cánh tay Ôn Tư Ngật đã dần khép miệng, cũng đã sắp lành. Mấy ngày nay, sau khi tan làm Chu Thanh Thanh đều sẽ đến phòng bệnh trông nom anh, đương nhiên là rất chăm chỉ.
Mặc dù là bị Ôn Tư Ngật ép buộc gọi đến.
Và mặc dù cô đến bệnh viện cũng không có việc gì để làm.
Ôn Tư Ngật chỉ bị thương một cánh tay, cánh tay còn lại vẫn lành lặn, vậy nên sinh hoạt không có gì bất tiện cả.
Mỗi ngày đến bệnh viện, Chu Thanh Thanh cũng chỉ ăn cơm với anh, xem tivi, ngủ lại — ngủ theo kiểu chia giường để ngủ đơn thuần thôi.
Mấy ngày nay, công việc của cô cũng không còn quá bận rộn như trước nữa, tài liệu của công ty cũng đã xem qua gần hết, vậy nên không cần phải tăng ca liên tục hằng ngày nữa. Mỗi ngày cô đều tan làm đúng giờ, vừa tan làm đã bị anh gọi đến bệnh viện chăm sóc anh, không có một chút thời gian tự do nào cho bản thân. Ai bảo người ta đã cứu cô cơ chứ.
Chu Thanh Thanh thật sự giận mà không dám nói gì.
Ánh nắng buổi sớm thứ bảy tươi sáng, những tia nắng mềm mại rọi qua ô cửa sổ sạch sẽ chiếu vào trong, nắng ấm bao phủ cả sàn nhà. Không khí mát mẻ, thỉnh thoảng lại có tiếng chim hót phát ra từ các cành cây, thời tiết rất đẹp.
Ôn Tư Ngật thư thái ngồi dựa ra ghế sofa đọc báo. Bộ quần áo bệnh nhân rộng lớn của bệnh viện mặc trên người anh toát lên sự biếng nhác có phần tùy ý.
Ánh mặt trời ấm áp rọi lên phần xương lông mày anh, kết hợp với mái tóc đen mượt, một chút dịu dàng được bộc lộ trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Vào một buổi sớm ấm áp như vậy, bức họa này quả thật rất bắt mắt và hài hòa.
Chỉ là những âm thanh phát ra trong phòng bệnh đã phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này.
Hôm nay là thứ bảy nên không cần đi làm, nên Chu Thanh Thanh ngủ dậy muộn hơn bình thường đôi chút. Cô không giống tên quái vật Ôn Tư Ngật này, cảm thấy mỗi ngày không cần ngủ quá nhiều, hầu như ngày nào cũng thức dậy rất sớm, dù có hôm tối đó chỉ ngủ được mấy tiếng cũng hệt như thế.
Cô không thể làm vậy được.
Nếu cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, tính khí cô sẽ cực kỳ nóng nảy, là kiểu nóng nảy đến mức mất lý trí. Cuối tuần không có công việc gì, cô cũng sẽ nằm nướng trên giường một lúc. Ngủ là chuyện tuyệt vời biết bao chứ!
Thức dậy, rửa mặt xong lại ăn sáng. Cô cầm một quả trứng gà luộc lên gõ mạnh lên mặt bàn một cái, trên hàng mày xinh đẹp vẫn toát rõ sự tức giận khó chịu khi mới tỉnh ngủ, vẻ mặt thoạt nhìn không giống đang đập trứng gà mà như đang gõ vào đầu của ai đó vậy.
Động tĩnh ở phía bàn ăn không nhỏ.
Ôn Tư Ngật bình tĩnh xem trang đầu của báo tài chính kinh tế hôm nay, không ngước mắt.
Chu Thanh Thanh ăn trứng gà xong lại bắt đầu ăn trái cây. Vì sóng gió cắt trái cây lần trước, lần này Ôn Tư Ngật đã dặn dò người làm rửa sạch và cắt sẵn tất cả trái cây rồi mới gói mang đến.
Tránh để anh phải tự làm.
Nhưng có lẽ Chu Thanh Thanh đang bực dọc nên nĩa vô tình đâm vào hộp đựng, phát ra âm thanh ma sát chói tai khiến người ta dựng cả tóc gáy.
Ôn Tư Ngật buông tờ báo xuống nhìn sáng, cuối cùng cũng hờ hững hỏi: "Sao vậy?"
Phát ra nhiều tiếng động như vậy, không cần đoán cũng biết cô đang cố ý.
Chu Thanh Thanh cắn một miếng dâu tây, thịt dâu đỏ tươi ngòn ngọt bị cắn nát giữa hàm răng trắng tinh: "Không có gì, chỉ là thấy buồn chán quá thôi."
Ngày thứ bảy tốt đẹp như vậy mà cô phải ở trong phòng bệnh nhỏ hẹp nhàm chán này, đáng tiếc thật.
Hơn nữa trong phòng bệnh cũng chẳng có gì vui để chơi, ở lại lâu đúng là không sống nổi mà.
"Sức khỏe anh ổn cả rồi chứ?" Chu Thanh Thanh mở to hai mắt, hỏi thăm dò.
Nếu như đã khỏe thì cô có thể rời đi rồi.
Nơi này thật sự quá nhàm chán, lãng phí thời gian quý báu của cô.
Ôn Tư Ngật ung dung đóng tờ báo lại: "Ai là người đã bảo sẽ chăm sóc tốt cho ân nhân lớn là tôi vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!