"Như mong muốn gì cơ?" Sau khi nhắn tin xong, Chu Thanh Thanh ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn anh.
Ôn Tư Ngật: "Không có gì."
Không có ý định để cô được như mong muốn.
Anh không nói, cô cũng chẳng buồn hỏi. Trước đây cô luôn cảm thấy giữa mình và anh có rất nhiều mâu thuẫn nhưng bây giờ xem ra mọi thứ dường như đã tan biến.
Nghĩ đến chuyện hôm nay, cô lại nói: "Cảm ơn anh."
"Gần đây em rất lễ độ đấy nhỉ." Ôn Tư Ngật đang nói đến chuyện cô nói cảm ơn ba lần liên tục.
"?"
Chu Thanh Thanh tức khắc khởi động trạng thái chiến đấu: "Tôi vẫn luôn luôn rất lễ độ đấy nhé?" Anh có ý gì đây? Câu này chẳng giống khen ngợi cô gì cả!
Ôn Tư Ngật ung dung, thong thả nói từng câu từng chữ: "Biết rõ tôi mắc chứng thích sạch sẽ còn cố ý làm đổ trà chanh lên người tôi, không vui một tí lại cầm tài liệu đánh tôi, uống rượu say nôn một bãi bầy hầy lên áo vest của tôi."
Chu Thanh Thanh: "…"
E hèm, thôi được rồi, đúng là thỉnh thoảng cô có chút khuyết điểm nhỏ trong thái độ cư xử với anh nhưng bây giờ anh đang làm gì thế hả?
"Anh muốn lật lại nợ cũ với tôi à?"
Vì yêu mà nảy sinh thù hận phải không?
Còn nữa, vì say nên cô mới không kiểm soát được hành động của mình mà?
"Tôi lật lại nợ cũ với em?" Ôn Tư Ngật đưa tay day ấn đường một cái: "Chỉ là muốn nhắc nhở em không cần nói cảm ơn với tôi mãi thế thôi."
"Dù sao trước kia em cũng không khách sáo với tôi như vậy."
"…"
"À, tôi hiểu rồi, vậy là anh vẫn thích tôi bêu xấu anh khắp nơi hơn." Chu Thanh Thanh phấn khởi, cười tít mắt nói: "Hóa ra anh là M!"
Ôn Tư Ngật: "?"
"M mà anh cũng không biết à? Quê mùa thế! Thích bị người khác ngược đãi gọi là M đấy!"
"…"
Chu Thanh Thanh nhìn vẻ mặt cạn lời của anh, cố ý hỏi mỉa anh: "Uây, chẳng lẽ anh muốn trừ lương của tôi hả sếp Ôn?"
Ôn Tư Ngật nhếch môi: "… Em ấu trĩ thêm chút nữa đi."
Chu Thanh Thanh càng đắc ý hơn, cười đầy kiêu ngạo, người làm thuê là cô đây xoay mình trở thành bà chủ, cuối cùng cũng có một lần nở mày nở mặt trước mặt ông chủ cũ!
Lúc trước có lần bị anh phê bình, cô cực kỳ tức giận, thế là bắt đầu ảo tưởng một ngày nào đó sau khi về nhà, cô muốn cầm một xấp tiền dày ném mạnh lên bàn anh, nói với anh: Bớt cho rằng có thể dùng hai xấp tiền rách này uy hiếp được tôi! Chị đây có tiền!
Mặc dù bây giờ không đập tiền nhưng có thể bẻ lại lời anh cũng khá ổn rồi.
Trong phòng bệnh, tiếng cười vui vẻ trong veo và có phần cố gắng lạnh lùng của cô bất giác đã hòa tan bức tường băng vô hình chắn ngang giữa hai người họ.
Bầu không khí hài hòa và thoải mái hơn ban đầu nhiều.
Thật ra trước đây khi chưa cắt đứt quan hệ, đa phần thời điểm họ đều ở trong kiểu bầu không khí cãi cọ này, chỉ là lúc trước Chu Thanh Thanh là cấp dưới nên cô phải nhẫn nhịn, rất ít khi vặn ngược lại lời anh thẳng mặt thế này.
Cô chỉ ngấm ngầm đâm thủng lỗ chỗ trên hình của anh rồi thuận miệng chửi rủa anh thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!