Đây chính là kiểu quan hệ mà cô đang nói đến sao?
Văn Thủy Dao cảm thấy có đôi khi mình thật sự bất lực.
"Không phải, ý tớ là, cậu quyết định xem mắt thật à?" Văn Thủy Dao hỏi ra vấn đề mà cô bạn vẫn luôn muốn biết: "Cậu — không có chút cảm xúc gì với sếp cũ của mình à? Ôn Tư Ngật có biết chuyện cậu muốn xem mắt không?"
Chu Thanh Thanh khựng lại giây lát, sau đó lập tức phủ nhận: "Không có."
"Tớ chẳng quan tâm anh ta có biết hay không, bọn tớ là đối thủ thì tớ có cảm xúc gì với anh ta được hả?!! Cậu đúng là điên, đu CP đến nỗi ngu rồi."
Nghe cô nói thế, Văn Thủy Dao mới nhớ đến chuyện này.
Đúng nhỉ, họ là đối thủ, ban đầu Thanh Thanh đến bên cạnh anh cũng có mục đích riêng mà.
Nghĩ thế, chẳng hiểu sao còn cảm thấy một chút vẻ đẹp của cái gọi là vận mệnh đã định sẵn BE.
Haiz.
Văn Thủy Dao vỗ vai cô một cái: "Vậy cậu đi xem mắt cố gắng lên nha."
Chu Thanh Thanh cười cười, đùa gì thế, là cô chọn lựa giữa một đám đàn ông, cô phải cố gắng cái gì chứ?
Đây là kiểu muốn thế nào thì thế nấy, muốn chọn ai thì chọn.
Sau khi đi dạo với Văn Thủy Dao xong, Chu Thanh Thanh đưa cô bạn về nhà trước rồi mới lái xe về nhà mình.
Vừa lên lầu thì gặp phải Ngu Tùng Tùng đang đeo tai nghe ngân nga hát hoàn toàn không đúng giai điệu nào đi từ phòng ra: "Đứng lại."
Ngu Tùng Tùng cười ngây ngô với cô, sau đó đi thẳng qua bên cạnh cô.
Chu Thanh Thanh: "…"
Cô vươn tay kéo cổ áo cậu, túm vào gáy sinh mệnh của cậu.
Lúc này Ngu Tùng Tùng mới vội vội vàng vàng tháo tai nghe xuống, hỏi cô với vẻ mặt ngây thơ: "Sao đấy chị?"
Chu Thanh Thanh hắng giọng một cái, vẻ mặt cứng đờ: "Hôm qua chị bảo em mang quà qua tặng em làm chưa? Có trả lời gì không?"
Ngu Tùng Tùng suy nghĩ: "Tặng rồi, không trả lời gì ạ."
"À."
Quay về phòng ngủ, Chu Thanh Thanh nằm ngã xuống ghế sofa một cách hung hăng rồi nhìn trần nhà trắng như tuyết trên đầu. Thật ra cũng không có gì cả, chỉ đơn giản là cô muốn tặng anh một món quà xin lỗi cho hành động lợi dụng của mình mà thôi.
Có nhận hay không, có trả lời gì hay không đều không liên quan gì đến cô.
Một lúc sau, cô lại mở điện thoại lên kiểm tra tài liệu của mười mấy đối tượng xem mắt mà ba đã tìm cho mình.
Lật qua từng trang từng trang, ừm, ngoại hình người này khá ổn, trang kế tiếp, ây dà còn học chung trường cơ này. Từng trang tài liệu chằng chịt các con chữ giống như muốn nhét hết tất cả những sở trường, ưu điểm, kinh nghiệm sống đã trải qua trong cuộc đời và những giải thưởng đạt được vào trong tờ A4 bé cỏn con kia.
Đối với Chu Thanh Thanh thì tất cả đều được dịch ra thành hai chữ:[Chọn tôi]
Xem một hồi khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi, vì thế cô để điện thoại xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
"Gì ạ? Tiệc tối ấy ạ? Quá khoa trương rồi đấy ba?" Chu Thanh Thanh đang chuẩn bị gắp một miếng tiểu long bao, nghe thế thì giật mình suýt làm rơi cả đũa: "Con chỉ xem mắt thôi mà, không cần phải làm thế chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!