Chín giờ sáng, buổi họp bắt đầu đúng giờ. Chu Thanh Thanh ngồi vào bàn họp, tự giới thiệu bản thân với phong thái hờ hững như nước chảy mây trôi: "Chào mọi người, tôi là Chu Thanh Thanh, hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhậm chức, sau này mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn."
Những tiếng vỗ tay như sấm nhất thời vang lên khắp phòng họp.
Vì đây là cuộc họp đầu tiên Chu Thanh Thanh tham dự sau khi đến công ty nên sắc mặt của các quản lý cấp cao tại đây cũng khác biệt nhau, đặc biệt là có một số người thấy Chu Thanh Thanh còn trẻ tuổi như vậy thì vẻ mặt đã bắt đầu có phần xem thường.
Một người cầm quyền mới nhậm chức muốn ngồi vững vị trí của mình sẽ phải đấu với một số người lão làng không phục trong công ty, Chu Thanh Thanh cũng như thế.
Gia tộc lớn sâu rễ tốt cây, nội tình thâm sâu, con đàn cháu đống, đấu tranh phe phái cũng nhiều vô số kể.
Một cây đại thụ muốn phát triển tốt tươi, phồn thịnh khỏe mạnh thì phải cắt bỏ những cành khô lá nát gây lãng phí chất dinh dưỡng, có như vậy những chồi non mới có thể sinh sôi nảy nở được.
Thật ra trong cuộc họp đầu tiên này không có nội dung bản chất gì cả, về cơ bản là để cô hiểu thêm đôi chút về tiến độ công việc của các bộ phận công tác mà thôi.
Một giám đốc của bộ phận dịch vụ khách hàng khoảng độ 30 tuổi, mặc âu phục đi giày da, tóc chải chuốt vuốt keo bóng loáng gần như có thể soi gương được đi đến khu vực thuyết trình và bắt đầu báo cáo tổng quát về tình hình của bộ phận mình, sau đó anh ta không tiếp tục thông báo cặn kẽ hơn về số liệu dịch vụ khách hàng như những quản lý cấp cao trước đó.
Vương Trường Cương cười khinh thường, nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên sếp Chu đi làm, nói nhiều sợ rằng lại không hiểu hết nên tôi cũng không muốn nói nhiều. Nếu sếp có nhu cầu thì cho người đến chỗ tôi lấy tài liệu là được."
Dứt lời, không đợi Chu Thanh Thanh đáp lại, anh ta đã đi thẳng về chỗ mình và ngồi xuống.
Chu Thanh Thanh vừa vào công ty đã đảm nhiệm một chức vụ quan trọng như vậy, cô lại còn trẻ tuổi, vẫn là một cô gái. Dĩ nhiên điều ấy khiến một số người lão làng trong công ty đứng ngồi không yên, họ ỷ bản thân thâm sâu và nhiều kinh nghiệm nên ngấm ngầm không xem Chu Thanh Thanh ra gì.
Chu Thanh Thanh thấy vậy cũng không lên tiếng.
Những nhân vật nhỏ bé này chưa đủ khiến cô tức giận.
Giết gà dọa khỉ, đạp núi dọa hổ, cô có cách để lập uy nghiêm.
Ba tiếng sau, cuộc họp kết thúc.
Mọi người lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, tâm trạng ai cũng ung dung thư thả, đa số những người ở đây đều cảm thấy suy cho cùng Tổng giám đốc mới nhậm chức còn rất trẻ tuổi, trông cũng không có gì đáng lo, chỉ sợ cô là một kẻ ngốc không tên không tuổi mà thôi.
"Tổng thanh tra Chu, phiền bà ở lại một lúc."
Lúc này, Chu Thanh Thanh vốn luôn ngồi im không nói năng gì bỗng lên tiếng.
Vài người quản lý cấp cao chưa đi xa khỏi phòng họp nhìn nhau, không biết là chuyện gì. Tổng thanh tra Chu là người làm việc lâu năm ở tập đoàn, hơn nữa chẳng phải bà là…
Tiếng nói vừa dứt đã thấy một người phụ nữ khoảng 50 tuổi ăn mặc già dặn, khí chất thanh tao ôn hòa dừng bước, sau đó quay người đi vào phòng họp lần nữa.
Khi này, cửa phòng họp bị hai vệ sĩ đóng lại một cách vô tình, ngăn cản tầm mắt dò xét của những quản lý cấp cao đứng bên ngoài.
Chu Vân Nghiên kéo ghế bên cạnh Chu Thanh Thanh ra ngồi xuống, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: "Thanh Thanh, con tìm dì có việc gì thế?"
Chu Thanh Thanh cũng cười cười, cất tiếng: "Dì út, chúng ta không gặp nhau mấy năm rồi nhỉ."
"Đúng vậy." Chu Vân Nghiên thở dài: "Dì nhớ lần cuối cùng gặp con là hồi dì với mẹ con đưa con đến trường đại học nhập học đấy, chớp mắt con đã lớn thế này rồi."
"Hồi con tốt nghiệp dì út bận rộn công việc quá nên không có thời gian đến gặp con."
Chu Thanh Thanh cười cong cong môi: "Lúc ấy không thấy dì đâu con buồn lắm đấy."
"Dì út, con nhớ từ bé mẹ đã nói với con rằng, sau khi sinh con ra, có một khoảng thời gian cảm xúc bà ấy tuột dốc không có lòng dạ nào để chăm sóc con, khi đó dì không ngại cực khổ vất vả đưa con theo bên cạnh chăm sóc cả ngày lẫn đêm rất lâu. Trước đây dì thường bế con trên đùi dỗ con ngủ, lúc ấy dì cũng chỉ mới hơn 20 tuổi thôi."
Không biết Chu Vân Nghiên nghĩ đến điều gì mà quay đầu sang chỗ khác.
Chu Thanh Thanh lấy một bản tài liệu từ tay vệ sĩ và đặt nó xuống trước mặt bà: "Mấy năm qua Ngu thị không hề bạc đãi dì. Chồng và con trai dì đều giữ chức vụ quan trọng ở Ngu thị, tại sao dì lại phản bội Ngu thị?"
Chu Vân Nghiên mở tài liệu đó ra, thấy chữ ký của mình ở trang cuối cùng thì không kìm được che mặt rơi nước mắt giàn giụa: "Dì không biết thứ này, đây là tài liệu dượng con bảo dì ký, dì không hề biết ông ấy lại thông đồng với Lý thị… Dì út có lỗi với con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!