Chương 25: Quy tắc tám giây

Đánh giá: 6 / 2 lượt

Một lát sau, anh đẩy chén bánh trôi rượu hoa quế mà cô chưa ăn xong đến trước mặt cô, tỏ ý bảo cô ăn hết. Vẻ mặt anh không có bất kỳ sự thay đổi nào, chỉ khẽ cười nói: "Ăn hết đi."

"Lát nữa tôi còn có việc."

"?"

Anh có cái thái độ chó má gì đây?

Chu Thanh Thanh lập tức bị phản ứng của anh chọc giận.

Mặc dù không nói thẳng ra ngoài miệng nhưng cái mỉm cười nhẹ không phát ra âm thanh của anh chẳng phải như muốn nói với cô rằng: Khả năng tưởng tượng của cô phong phú thật.

Không phải thì không phải, không thích thì không thích, anh thể hiện biểu cảm chó má gì thế? Trông cứ như cô rất tự luyến vậy.

"Tôi không ăn nữa." Đoạn, cô đẩy chén bánh trôi rượu ấy về lại.

Tức no căng bụng rồi ai mà ăn nổi nữa.

Ôn Tư Ngật cầm quà Chu Thanh Thanh mang đến trên bàn, không còn kiên nhẫn để tiếp tục ngồi xuống nữa: "Tôi nhận quà, cảm ơn."

Chu Thanh Thanh cười giả tạo: "Không cần khách sáo, biết sớm tôi đã chẳng tặng, để lại cho bé chó vàng dưới lầu nhà tôi còn hơn."

"Bé chó vàng dưới lầu nhà tôi cực kỳ thích cái này, bình thường tôi cho nó ăn cái gì nó còn biết vẫy vẫy đuôi nữa đấy."

Ôn Tư Ngật liếc nhìn vào trong túi quà: "Bé chó vàng dưới lầu nhà cô còn biết dùng cà vạt?"

"Sao lại không biết?" Chu Thanh Thanh hất nhẹ cằm lên: "Đeo cà vạt lên giống hình người tâm chó [1] đấy."

[1] Nguyên văn là (nhân mô cẩu dạng): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

"…"

Ôn Tư Ngật day trán: "Chu Thanh Thanh, cô còn trẻ con hơn thế này nữa được không. Tôi còn có việc, đi trước."

Vừa nói dứt câu, anh lập tức đi thẳng ra ngoài.

Nhìn bóng dáng anh biến mất ở ngã rẽ ngoài cửa, lúc này Chu Thanh Thanh mới vung nắm đấm về phía bóng lưng anh.

Thái độ gì hả.

Biết thế cô chỉ chọn một chiếc giá rẻ.

Sau khi Ôn Tư Ngật rời đi, cậu nhân viên phục vụ khi nãy đi đến: "Quý cô, sếp Ôn đã thanh toán rồi ạ, trước khi đi, anh ấy dặn dò tôi đến hỏi xem cô còn cần gì nữa không? Nhà hàng chúng tôi còn có vài món thương hiệu, hương vị rất ngon đó ạ."

"Không cần không cần." Chu Thanh Thanh nở nụ cười với cậu ấy, sau đó kéo chén bánh trôi rượu mà cô chưa ăn hết kia đến để ăn nốt rồi đứng lên: "Cảm ơn nhé."

Nói xong, cô cũng rời đi.

Từ hôm ấy đến mấy ngày sau, Chu Thanh Thanh không còn liên lạc lại với anh, hai người cũng không gặp nhau thêm lần nào nữa.

Ôn Tư Ngật bận rộn nhiều việc.

Hôm ấy sau khi rời khỏi nhà hàng Thanh Li, sáng sớm hôm sau, anh đã phải bay đến thành phố Hải đi công tác. Vì Chu Thanh Thanh đã nghỉ việc mà những trợ lý khác của anh lại không đủ năng lực nên lần này Chu Hùng lại đến thành phố Hải với anh.

Buổi sáng tham gia một buổi tọa đàm.

Buổi chiều có một cuộc gặp gỡ đối tác, anh được chủ tịch Trần của công ty khoa học kỹ thuật thông tin Trần thị mời đến cưỡi ngựa tại trường đua ngựa của ông ấy. Chủ tịch Trần là một người nhiệt tình hiếu khách, năm mười tuổi, ông đánh liều đi từ một ngôi làng nhỏ trên núi đến thành phố Hải để làm việc, từng làm nhân viên bốc vác, bồi bàn, bán hàng rong, dốc sức làm ăn cho đến khi dành dụm có được cơ ngơi Trần thị như hiện tại, ông ấy cũng là một bậc tiền bối được mọi người kính trọng trong nghề.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!