Những lời Ôn Tư Ngật nói ở Mỹ đã rõ ràng như vậy, anh đã bắt đầu nghi ngờ cô có mục đích khác, cô chỉ đành nghỉ việc một cách dứt khoát để "chứng minh bản thân".
Nhưng chuyện của Lý thị vẫn nằm trước mặt cô, đến bây giờ ba cô vẫn chưa điều tra được gì.
Lời Lý Giai Viện định nói nhưng chưa nói ra khỏi miệng ở quán bar đã khiến Chu Thanh Thanh nhận thức được một điều, những gì cô ta nói, phần tiền đặt cược để ba cô ta chắc chắn có thể giúp cô ta gả vào Ôn thị, vậy thì phần tiền cược này nhất định sẽ được báo cho Ôn Tư Ngật biết.
Cô làm việc ở Ôn thị hơn một năm, tất cả những việc lớn nhỏ của Ôn thị mà cô có thể tiếp xúc thì không việc gì cô không biết cả, cũng vì hiện tại Ôn Tư Ngật bận rộn những công việc khác, tạm thời chưa có kế hoạch nào khác nên cô mới có thể từ chức.
Nhưng Lý thị thì khác, Lý thị âm thầm hành động, không gây ra chút phong thanh nào ngoài mặt cả.
Nếu không phải ba nói với cô thì cô hoàn toàn không biết chuyện này. Ba không điều tra được nhưng theo dõi từ chỗ Lý thị thì chắc chắn có thể điều tra ra thủ đoạn mờ ám này.
Về việc cô bị thương, thật ra cô có thể liên lạc với người khác nhưng cô lại gọi cho Lucy, biến hóa khoa trương một vụ tai nạn nhỏ rồi nói với cô ấy, chính là cô đang đặt cược.
Có lúc cô nghĩ, một người nghiêm khắc lại máu lạnh như Ôn Tư Ngật, tại sao có thể khoan dung tha thứ cho một vài lỗi sai vô hại của cô?
Cô muốn từ chức, dù cô đã nói ra vô số những lời lẽ xấu xa, vậy mà anh vẫn sẵn sàng "hạ tấm thân cao quý của mình" để giữ cô lại công ty.
Dù nghi ngờ cô có ý định khác nhưng vẫn đưa cô theo bên cạnh, không sa thải cô ngay lập tức.
Cô luôn cho rằng Văn Thủy Dao chỉ nói bậy nói bạ, vì không biết rõ chuyện của cô nên cô bạn gộp hết tất cả các trường hợp vào cái mác tình yêu. Nhưng khi cô suy nghĩ kỹ càng về chuyện này, cô mới nhận ra những gì Văn Thủy Dao nói cũng hơi có lý.
Vậy nên cô đã đánh cược rằng có lẽ Ôn Tư Ngật đã hơi rung động với cô.
Rất nhiều suy nghĩ chớp mắt thoảng qua trong đầu, vết thương trên trán hơi đau nhói, giây tiếp theo, Chu Thanh Thanh hoàn hồn lại, lập tức đẩy anh ra rồi lùi lại một bước.
Lát sau, cô mới không quá tình nguyện nói: "Cảm ơn."
Xin đấy, ai cần anh đỡ, bản thân cô vốn dĩ có thể tự đứng vững lại được. Nhưng nếu nói lời này ra thì cô lại giống hệt người không biết điều.
Ôn Tư Ngật rụt tay về, mày nhíu lại, sau đó anh xoay người, thong thả đi đến cạnh chiếc Bentley đang đậu bên đường, cất giọng hờ hững: "Đến đây, đi bệnh viện chích ngừa uốn ván."
Chu Thanh Thanh đứng tại chỗ hơi lưỡng lự, nghĩ thầm xe mình vẫn còn đậu ở bãi đậu xe của quán bar, Lucy cũng đã xin nghỉ làm để đến đây vì cô, nếu cô không chịu ngồi xe anh thì cũng vô ích.
Vết thương của mình vẫn quan trọng hơn, không cần tỏ vẻ giận dỗi ở đây làm gì, vì thế cô quay đầu nói với Lucy: "Đi thôi."
Lucy lúc này sao có thể cử động được nữa.
Bây giờ cả người cô ấy đờ cả ra rồi.
Cô ấy đứng bên cạnh ngơ ngác sững sờ hệt như người gỗ, đôi mắt trợn tròn.
Trời đất ơi, vừa nãy cô đã… Nhìn thấy gì vậy???
Nếu cô không phải đang nằm mơ, nếu cô không nhìn nhầm thì có phải khi nãy sếp Ôn mới ôm trợ lý Chu không? Mặc dù thoạt nhìn có vẻ là vì trợ lý Chu bị người khác va phải, vì đỡ cô nên sếp Ôn mới vô tình ôm lấy cô.
Nhưng, nhưng cô đã làm việc ở bộ phận trợ lý chủ tịch của Ôn thị hai năm rồi, có nhân viên nào trong bộ phận mà không biết sếp Ôn tuyệt đối không phải là một cấp trên dịu dàng có tình người. Đừng nói là sắp ngã nhào xuống, dù có người ngã hướng năm chân lên trời trước mặt thì anh cũng chẳng mảy may chớp mắt.
Trợ lý Chu Hùng chính là một ví dụ điển hình.
Nghe bảo có lần chân trợ lý Chu Hùng vấp phải ghế, sếp Ôn không đỡ mà thậm chí còn lùi lại hai bước.
Đều là trợ lý chuyên biệt mà sự đãi ngộ thế này lại chênh lệch lớn quá nhỉ?
Lucy mãi đắm chìm trong hình ảnh có thể nói là bùng nổ đối với cô ấy. Trong hình ảnh mang tính công phá ấy, cô ấy nghe thấy giọng của trợ lý Chu mới hoàn hồn lại một cách khó khăn, vội vàng tiến đến đỡ cô: "À, à được, chúng ta lên xe thôi."
Mới đi hai bước, cô ấy thật sự không nhịn được, bèn len lén hỏi bên tai Chu Thanh Thanh: "Trợ lý Chu, cô với sếp Ôn…"
Chưa kịp dứt lời, Chu Thanh Thanh đã phản ứng lên một cách thái quá: "Tôi không phải, tôi không có, cô đừng nói nhảm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!