Sau khi thẳng thừng sỉ nhục Ôn Tư Ngật một phen, tâm trạng Chu Thanh Thanh hôm nay rất tốt, vô cùng tốt.
Dường như đã trả lại hết những bực bội trong một năm qua vậy.
Khi về công ty, thậm chí cô còn bỏ tiền túi gọi trà chiều cho các đồng nghiệp thuộc bộ phận trợ lý chủ tịch.
Khiến Lucy và Ailly mặt ngơ ngác, sắp phải nghỉ việc rồi sao trợ lý Chu còn vui vẻ như thế?
Chu Thanh Thanh cũng không thể nói cho họ biết mình mới mắng Ôn Tư Ngật một trận xối xả được, đành bảo: "Không có gì, mới được xả hơi ấy mà."
Đến tận khi tan làm về nhà, tâm trạng tốt của cô vẫn y nguyên như thế.
Thậm chí sau khi ăn cơm tối xong, cô còn chia sẻ chuyện này với Văn Thủy Dao, vô cùng đắc ý.
Nghe cô kể, Văn Thủy Dao chỉ tổng kết lại bằng bốn chữ đầy sâu sắc: "Vì yêu mà hận."
Chu Thanh Thanh: "…"
Đừng bắt tớ phải tát má cậu vào thời điểm tớ vui nhất chứ.
"Vốn dĩ là thế mà." Văn Thủy Dao nói khoác không biết ngượng, phân tích một cách trắng trợn: "Tối qua tớ đã suy nghĩ kỹ lưỡng lại rồi. Trước đây cậu chinh phục sếp cậu thất bại đâu phải lần một lần hai, sao ngay lúc này lại từ bỏ, lý do duy nhất đó là cậu —"
"Dừng ngay." Chu Thanh Thanh cắt ngang, không chấp nhận những suy đoán vớ vẩn của cô bạn: "Bất kể cậu nghĩ đến lý do gì thì đều sai hết! Rất sai cực sai!"
Văn Thủy Dao: "Cậu biết tớ phân tích ra lý do gì à mà bảo tớ sai!"
Chu Thanh Thanh: "Cái bộ não chỉ biết yêu đương của cậu thì phân tích ra được gì?"
Dáng vẻ bây giờ của Chu Thanh Thanh được gọi là vui mừng hớn hở, kiêu hãnh đắc ý, không muốn nghe mấy lời mình không thích chút nào. Cô quyết đoán đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện với Văn Thủy Dao, tâm trạng vẫn rất tốt, vui vẻ cầm áo quần đi tắm rửa.
Sau khi tắm xong, Chu Thanh Thanh nằm trên giường, cảm thấy bầu không khí mát mẻ hơn phần nào.
Cô chợt nghĩ gì đó một phen rồi lại bấm một dãy số điện thoại.
Nếu đã từ chức thì vài hôm nữa cô sẽ về nhà, vì vậy cô nên thông báo cho ba mình biết một tiếng, thuận tiện nói với ông về kế hoạch và dự định của bản thân.
Điện thoại đổ chuông chờ "tút tút tút" một hồi lâu mà người bên kia vẫn chưa bắt máy, Chu Thanh Thanh nghĩ chẳng lẽ ba vẫn chưa ra khỏi vùng sâu không có tín hiệu trên núi sao?
Cô chưa từ bỏ ý định gọi lại một lần nữa, lần này cuối cùng đã kết nối được, giọng nói vui sướng của ba vang lên: "Alo, con gái ngoan, sao tự dưng lại gọi cho ba thế?"
"Không phải ba đã bảo con trong thời gian làm việc ở Ôn thị đừng liên lạc với người nhà sao? Cẩn thận kẻo bị phát hiện đấy."
Chu Thanh Thanh lập tức nhận ra sự kì lạ trong lời nói của ba mình: "Nhưng con từ chức ở Ôn thị rồi. Không phải ba đồng ý rồi ạ?"
Giọng ba đột nhiên cất cao lên: "Cái gì cơ? Con từ chức? Ba đồng ý khi nào?"
Chu Thanh Thanh càng khó hiểu hơn: "Em trai bảo ba đồng ý rồi."
"Chết thật." Giọng ba trong điện thoại hùng hổ: "Cái thằng nhóc thối chết tiệt ấy, dám truyền tin sai, chờ ba về lột da nó!"
"…"
Ông giận dữ mắng một trận té tát, những câu tinh hoa thốt ra ngờ đâu lại mắng ngược về mình, lúc này ba mới hậm hực hỏi lại: "Con chưa từ chức chứ?"
Chu Thanh Thanh: "Từ chức rồi ạ. Con mặc kệ, con muốn về nhà."
"Ba biết là con gái ngoan của ba rất vất vả nhưng bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp." Ba giải thích về tình hình hiện tại cho cô nghe qua điện thoại: "Thật ra gần đây nhà ta có một hợp đồng cần thương lượng, rất quan trọng."
Yên lặng hai giây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!