Chương 18: Từ chức

Đánh giá: 6 / 2 lượt

Tôn Đào chưa kịp lên tiếng, Ngu Tùng Tùng đã mất kiên nhẫn, nổi giận đùng đùng hỏi: "Cái gì? Anh ta dám nói chị thấp hèn ư?!"

"Mẹ nó, không muốn sống nữa đấy à? Sao anh dám mắng ch — bạn của tôi như vậy, chờ đó, ông đây sẽ khiến anh gánh đủ hậu quả! Ngày mai tôi sẽ cho nhà anh phá sản cmn luôn!"

Những lời này đã phô bày khí chất thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng trên người Ngu Tùng Tùng một cách mãnh liệt.

Chu Thanh Thanh lặng lẽ thở dài.

Mặt Tôn Đào tái nhợt như màu đất, sau khi ăn một cái tát lập tức khom người cúi đầu nói xin lỗi liên tục: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi thấp hèn, là tôi ngu xuẩn. Cô đại nhân rộng lượng, xin đừng so đo với người ngu xuẩn như tôi. Tôi là tên thối tha ngu ngốc, tôi là rác rưởi, đều là lỗi của tôi."

Chu Thanh Thanh không dư dả thời gian để lãng phí cho tên đàn ông bỉ ổi này, sau khi xả giận, cô chán ghét quay đầu hỏi: "Muốn xin lỗi tôi ư?"

"Được thôi, anh đi đến chỗ sàn nhảy, tự tát mình 100 cái, chửi mình là thằng bỉ ổi 100 lần đi."

"Hãy trả lại chính bản thân mình những lời lẽ xúc phạm thô tục mà anh đã từng dùng để bêu rếu vu khống những cô gái vô tội."

"Được, tôi đi liền bây giờ, sẽ đi ngay bây giờ." Tôn Đào gần như lăn một vòng, chạy vội ra ngoài.

Lưu Thành đứng bên cạnh đã đổ mồ hôi nhễ nhại từ lâu.

Chu Thanh Thanh liếc anh ta một cái, nâng cao đạp thấp, bắt nạt kẻ yếu. Nhưng cô có việc quan trọng hơn cần làm nên lười so đó với mấy người này. Cô xoay người đi thẳng vào trong phòng bao.

Nhưng Ngu Tùng Tùng lại bất mãn, hung dữ trừng mắt nhìn Lưu Thành một cái, sau đó mới chạy theo sau cô.

Chờ hai người đi rồi, Lưu Thành lập tức há miệng hít thở, lau khô mồ hôi lạnh túa ra trên trán, đúng là hối hận không thôi. Nhưng đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa biết mình đắc tội ai?

Chỉ là bạn của cậu chủ Ngu thôi sao? Nhưng thái độ của cậu chủ Ngu với cô quá đỗi cung kính và thân thuộc, e rằng không chỉ đơn giản là bạn?

__

Sau khi từ quán bar trở về, Chu Thanh Thanh cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa.

Xong xuôi đi ra ngoài, cô cầm điện thoại lên xem thử, đến bây giờ vẫn chưa nhận được câu trả lời, lại ủ rũ ném điện thoại xuống.

Cô nằm trên giường mơ mơ màng màng đến khi sắp ngủ thiếp đi thì màn hình tối đen đột nhiên sáng bừng lên.

Một người có ảnh đại diện hình đầu sư tử nhắn tin đến: "Chị ơi!!! Em hỏi ba rồi, ba đồng ý cho chị quay về rồi!"

Đôi mắt Chu Thanh Thanh vốn đang nhập nhèm mơ hồ nhất thời trợn tròn, nhanh chóng trả lời: "Thật hả? Đồng ý rồi sao, sau đó còn nói gì nữa không? Không nhắc đến điều kiện gì khác ư?"

"Thật mà!"

Chu Thanh Thanh nhìn thời gian, suy tư một hồi, sau đó nhập một số điện thoại đã thuộc nằm lòng, cuộc gọi đổ chuông rất lâu mà người bên kia không bắt máy.

Tin nhắn Wechat của em trai lại nhảy ra: "Bây giờ ba đang đi du lịch nước ngoài, bên đó tín hiệu không tốt, em gọi lâu ơi là lâu mới được đó."

"Em giỏi không? Mau khen em, mau khen em!"

Thì ra là như vậy.

Chu Thanh Thanh gửi qua loa một biểu tượng sờ đầu chó cho có lệ rồi tắt điện thoại.

Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Thanh ngủ đủ giấc đến công ty, vừa ra khỏi thang máy thì tình cờ gặp vài người đồng nghiệp, họ lập tức chào hỏi cô.

"Chào buổi sáng."

Chu Thanh Thanh bỏ đi khuôn mặt mẹ kế trong những ngày đi làm bình thường khác, nở nụ cười tươi tắn. Bình thường cô đã rất xinh đẹp nhưng hôm nay khuôn mặt còn rạng ngời hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!