Buổi trưa đến nhà hàng ăn cơm xong, nửa tiếng sau, Chu Thanh Thanh lấy thuốc trong túi xách ra và uống với nước lọc.
Hôm nay bụng cô vẫn còn hơi khó chịu, buổi trưa chỉ ăn ít cháo với rau xanh.
Khi nãy mới nghe Chu Hùng bảo trưa nay có một cuộc họp quốc tế, bình thường những công việc có liên quan đến công ty chi nhánh nước ngoài sẽ giao cho Chu Thanh Thanh xử lý nhưng Chu Hùng bảo hôm nay cơ thể cô vẫn khó chịu nên Ôn Tư Ngật không bắt cô phải tham gia.
Vừa khéo Chu Thanh Thanh lại có thời gian rảnh.
Chỉ là có hơi nhàm chán, mọi người đều ra bãi biển chơi cả rồi, cô lại không thể xuống nước.
Nhất thời có cảm giác hơi quạnh quẽ.
Trong lúc cô đang chống đầu đau khổ suy nghĩ, Ailly và Lucy cầm hai xâu kẹo hồ lô đi vào, hỏi thăm: "Trợ lý Chu, có một mình cô thôi à, có muốn đi chơi cùng bọn tôi không?"
Chu Thanh Thanh: "Muốn."
Lucy cười hì hì, quay đầu nói với Ailly: "Cô xem, tôi đã bảo trợ lý Chu muốn chơi cùng chúng ta rồi mà."
Đoạn, cô ấy đưa một xâu kẹo hồ lô cho Chu Thanh Thanh.
Chu Thanh Thanh nhìn mà thèm: "Tôi muốn ăn lắm nhưng mà sợ lại đau bụng."
Ailly rụt tay lại: "Không sao, tôi ăn giúp cô là không lãng phí rồi."
Ba người không ra bãi biển mà đến một công viên giải trí nhân tạo cách đó không xa, giá vé vào cổng rất rẻ, đa số người vào trong chơi là những bạn nhỏ.
Nhóm ba người Chu Thanh Thanh đi vào, không hề ngượng ngùng chơi tàu lượn siêu tốc, ném phi tiêu cùng với các bạn nhỏ, vì số lượng ném trúng nhiều hơn hẳn một bạn nhỏ đam mê quân sự bên cạnh nên đã khiến cậu bé khóc òa lên.
Ailly ôm phần thưởng thắng được, khen ngợi cô không ngớt: "Wow, trợ lý Chu, sao cô ném chuẩn thế? Lần nào lần nấy đều trúng hồng tâm luôn."
Chu Thanh Thanh sẽ không nói cho họ biết mỗi lần bị Ôn Tư Ngật chọc giận, về đến nhà cô sẽ dùng hình của anh để luyện tay.
Cảm giác chơi game đến rồi đây.
Không biết có nên nói hay không, dù đây là công viên giải trí dành cho trẻ em nhưng ba cô gái vẫn chơi vô cùng hăng hái.
Trong thời gian đó còn thu hút vài bạn nhỏ, thấy các cô chơi quá giỏi nên chúng cũng muốn đi chơi cùng. Sau khi chơi mệt, ba người tìm một chiếc xích đu ngồi nghỉ ngơi.
Chu Thanh Thanh quơ quơ đôi chân dài dưới mặt đất.
Ailly nhìn nhìn: "Trợ lý Chu, cô không vui à?"
"Đâu có." Chu Thanh Thanh lắc đầu: "Thấy hơi phiền vì có một chuyện chưa làm xong."
Lucy nhìn qua: "Trợ lý Chu đỉnh thế mà cũng có chuyện chưa làm tốt á?"
Chu Thanh Thanh rất thích nghe những câu như thế nhưng: "Đương nhiên là có rồi."
"Tôi không phải là thần, chắc chắn không phải cái gì cũng làm được."
Ailly an ủi cô: "Nhưng trong lòng bọn tôi trợ lý Chu cực kỳ đỉnh luôn. Chuyện gì đến tay cô hình như cũng trở nên cực kỳ đơn giản. Một năm thăng chức ba cấp liền, đây là chuyện chưa từng có trước đây ở tập đoàn. Yêu cầu của sếp Ôn cao lắm."
Mặc dù đúng là thế nhưng thật ra Chu Thanh Thanh không rầu rĩ vì công việc. Mà những chuyện kia, cô không có một ai để giãi bày hết tâm sự.
"Cô có muốn nghe ý kiến của tôi không?"
Lucy nằm ngửa trên bãi cỏ, nhìn bầu trời xanh với mây trắng: "Tôi khác với trợ lý Chu, mẫu người tài giỏi chuyên nghiệp luôn có yêu cầu cực cao với bản thân. Từ bé tôi đã không có chí hướng lớn lao xa vời, chỉ muốn làm việc thật giỏi, có tiền thì mua nhà mua xe, không có tiền thì thuê nhà ngồi tàu điện ngầm đi làm."
"Nhưng tôi là sinh viên dự án 985 [1] duy nhất ở thôn bọn tôi, cả gia đình và thôn đều gửi gắm lên tôi những kỳ vọng cực kỳ lớn lao, hy vọng tôi sẽ thành công, kiếm nhiều tiền quay về xây dựng quê hương. Nhưng họ không biết rằng sinh viên thời nay rất mất giá, đừng nói là quay về xây dựng quê hương, thật ra hồi mới tốt nghiệp, ngay cả tiền thuê nhà tôi cũng chẳng chi trả nổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!