Chương 12: Ngang ngạnh

Đánh giá: 6 / 2 lượt

"Với cả cậu không phát hiện à, mấy lần cậu mắc lỗi ấy, dù lỗi lớn hay lỗi nhỏ, anh ta ngoài miệng thì châm chọc nhưng thật ra lại chỉ phạt một số hình phạt không đau không nhột như viết kiểm điểm thôi."

Chu Thanh Thanh không nhịn được nữa: "Anh ta đã trừ hết tiền thưởng cuối năm của ba năm sắp tới của tớ rồi đấy!!!"

Văn Thủy Dao: "…"

Qua loa rồi!

Ngẫm nghĩ một phen, cô bạn lại an ủi cô: "Không sao, nghĩ về điểm tốt đi, ít nhất anh ta không đuổi việc cậu!"

Chu Thanh Thanh: "?"

Cậu đang nói tiếng người thật sao?

Thế là cô quyết định không thảo luận chủ đề mà mình không thích này nữa: "Đúng rồi, hôm qua cậu tìm tớ làm gì?"

Văn Thủy Dao cũng nhớ lại: "À đúng rồi, thương hiệu C mới ra mẫu túi xách mới đó, vẫn là bản giới hạn, không phải cậu sưu tầm đủ mẫu của thương hiệu đó à, mua không?"

Chu Thanh Thanh lướt xem số dư tài khoản của mình, phiền muộn chống cằm: "Được rồi, lần sau mua vậy."

Chưa được phát tiền lương thì tiền đâu ra mà mua.

Bất chợt lại càng không vui hơn.

Hai chuyện này chồng chất lên nhau khiến tâm trạng đang tốt của cô bỗng chốc tuột dốc hệt như nhảy dù.

Cô là một người kiêu ngạo và có lòng tự trọng cao, than vãn với Văn Thủy Dao xong không những chưa nguôi giận mà trái lại cơn tức của cô càng bùng nổ hơn.

Cô có thể chịu được thất bại nhưng không thể bị anh đùa giỡn xoay mòng mòng như vậy. Quả thật quá tức, thế là cả buổi chiều hôm ấy, tâm trạng Chu Thanh Thanh không tốt đẹp gì.

__

Trời vừa sẩm tối, đèn neon khắp thành phố lớn dần sáng lên, ánh đèn hoa lệ rực rỡ nối tiếp, sáng ngời như ban ngày.

Đây là thời điểm cuộc sống về đêm xa hoa trụy lạc bắt đầu.

Vân Hải là một club dành riêng cho những người giàu có, kẻ ra người vào nếu không giàu thì sang, người bình thường sẽ không thể vào nơi này, mà lai lịch của ông chủ đứng sau cũng ít người biết.

Phong cách trang trí của club vừa cao cấp vừa sang trọng, trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy treo những ngọn đèn pha lê hoa mỹ, sau khi đi qua một chiếc cầu thang xoắn ốc sẽ trông thấy một hang động khác nằm ở bên trong.

Nhân viên phục vụ mặc sườn xám nhẹ nhàng đẩy cửa phòng riêng vip ra, cung kính vươn tay mời người đàn ông phía sau mình vào trong.

Bấy giờ đã có vài người đang ngồi trong phòng, trên bàn là một chai rượu vang lâu đời đã mở nắp, có hai người đang đánh bida ở bàn bên cạnh.

Trần Lạc Hoài đang nhàn nhã cầm ly rượu ngồi trên ghế sofa, thấy anh bèn kêu lên một tiếng: "Ôi, người bận rộn đây rồi."

Ôn Tư Ngật đã thay một bộ quần áo thường ngày, làm dịu đi khí chất lạnh lùng trên người mình, toát lên vẻ lười biếng hơn so với bình thường.

Anh ngồi xuống ghế sofa bằng da thật, tiện tay rót cho mình một ly rượu vang rồi nếm thử, đáp một câu "Bình thường." với giọng điệu biếng nhác không chút quan tâm.

Trần Lạc Hoài biết anh kén chọn, không phải thứ tốt nhất sẽ không lọt được vào mắt anh. Người này khi làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần đã bắt đầu làm thì anh sẽ làm đến mức cuối cùng.

Anh giơ tay lên búng ngón tay, ra hiệu bảo nhân viên phục vụ mang chai rượu quý của mình ra.

"Nghe bảo cậu với Tần Vinh đang bàn bạc dự án trí tuệ nhân tạo, thế nào rồi?"

"Ông ta có ý muốn làm dự án này, bộ phận kỹ thuật dưới trướng cũng thành thạo số một trong ngành nhưng vốn thì không đủ."

"Hừ, xem ra lão già này không còn mạnh nữa rồi." Trần Lạc Hoài lắc đầu, "Hồi trẻ ông ta có dã tâm lớn lắm, không biết sao mấy đứa con trai ai cũng tệ, nguồn vốn mấy tỷ giao cho họ đều lỗ sạch cả rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!