Chương 11: Nâng đỡ

Đánh giá: 6 / 2 lượt

Vì bị cảm cộng thêm ngủ quá sâu giấc nên Chu Thanh Thanh không hề phát hiện sau khi cô ngủ được nửa tiếng, vệ sĩ của Ôn Tư Ngật đã chạy đến mở cửa phòng.

Người vệ sĩ mặc đồ đen dẫn đầu đứng trước mặt Ôn Tư Ngật, cúi đầu mạnh: "Xin lỗi sếp Ôn, là do chúng tôi sơ suất."

"Không sao."

Ôn Tư Ngật mới đi ra ngoài cửa thì chợt đứng lại, quay đầu nhìn vào trong phòng giây lát rồi thôi, giọng điệu hờ hững: "Đi thôi."

"Vâng."

Lâm Thành nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa nãy khi mở cửa họ đã điều chỉnh khóa về lại vị trí ban đầu, vậy nên trợ lý Chu ngủ trong phòng vẫn rất an toàn. Ngày hôm sau thức dậy cũng có thể mở cửa như bình thường.

Chỉ là anh ấy hơi tò mò, tại sao sếp Ôn lại không đánh thức trợ lý Chu?

Chu Thanh Thanh cũng nghi ngờ điều này.

Có trời mới hiểu được nỗi sợ kinh hoàng dâng trào vào khoảnh khắc sau khi ngủ một giấc ngon lành dậy, đang hài lòng duỗi người thì chợt phát hiện Ôn Tư Ngật không ở trong phòng của cô.

Nếu không phải cô đang tỉnh táo thì e rằng cô đã tưởng mình đang nằm mơ rồi.

Sau đó vất vả lắm mới biết tin Ôn Tư Ngật đang ăn sáng ở nhà hàng từ miệng Lâm Thành, Chu Thanh Thanh nổi giận đi về phía đó tìm anh.

Quả nhiên vừa đến đã thấy bóng dáng anh ở góc trong cùng.

Ôn Tư Ngật ghét ồn ào nên vị trí anh chọn khá vắng vẻ, Chu Thanh Thanh đi nhanh đến, dứt khoát giơ túi xách trong tay mình lên và… Nhẹ nhàng đặt xuống: "Sếp Ôn, sao sếp rời đi mà không báo tôi một tiếng, sếp có biết buổi sáng ngủ dậy không thấy sếp đâu tôi đã…" Tức giận đến nhường nào!

"… Sợ hãi đến nhường nào không."

Còn tưởng gặp ma nữa chứ!

Chó má thật!

Sau đó cô giơ tay bảo nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, gọi đại vài món, lúc này lại thấy Ôn Tư Ngật thong thả cầm ly cà phê lên: "Sợ cái gì?"

Chu Thanh Thanh: "?"

Anh giễu cợt một tiếng: "Cô là con nít ba tuổi à? Không có tôi bên cạnh ngủ cùng là cô khóc phải không?"

"…"

Ăn sáng xong, Ôn Tư Ngật và chủ tịch Tần có một buổi đánh golf vào sáng hôm nay, Chu Thanh Thanh sẽ không đi theo làm cô bé nhặt bóng cho họ đâu.

Sau khi đưa tài liệu mới được gửi đến sáng nay cho anh ký tên xong, lát nữa cô còn phải quay về công ty.

Chỉ là còn một việc… Cô cần phải nhắc lại, dù sao đây cũng xem như là nghĩa vụ của người làm trợ lý như cô. Thế là cô hỏi anh với giọng điệu thảo luận công việc: "Đúng rồi, bên phía cô Dương… Sếp định xử lý thế nào ạ."

Nói thật, hành động của Dương Tiếu Di đã to gan vượt quá những gì cô nghĩ, Chu Thanh Thanh vốn cho rằng cùng lắm cô ấy chỉ sử dụng mỹ nhân kế hoặc khổ nhục kế gì đó thôi, không ngờ cô ấy lại dám chuẩn bị nhiều thứ như vậy, còn dám âm thầm liên hệ phóng viên.

Có lẽ Dương Tiếu Di nghĩ rằng có sự hỗ trợ âm thầm của cô, Ôn Tư Ngật sẽ không điều tra ra được cô ấy nên mới dám đánh cược như vậy. Nhưng suy cho cùng cô ấy quá ngây thơ, một người đứng đầu quản lý cả một tập đoàn lớn như vậy sao có thể bị mấy trò bịp bợm này qua mắt.

Đây cũng là lời nhắc nhở cho chính bản thân Chu Thanh Thanh.

Đừng bày mưu tính kế, khéo lại bị anh đùa giỡn một phen.

Cuối cùng đám phóng viên kia không xuất hiện cũng xem như Dương Tiếu Di thông minh, quay đầu kịp thời.

Sau khi ký tài liệu xong đóng lại và đưa cho cô, Ôn Tư Ngật đóng nắp bút, giọng điệu chẳng mấy để tâm: "Cô tự xem mà giải quyết đi."

Ôn Tư Ngật không phí nhiều tâm sức với chuyện không quan trọng này, dù sao mấy việc vặt vãnh này đã có chân sai vặt là cô giải quyết rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!