Chương 10: Trai đơn gái chiếc

Đánh giá: 6 / 2 lượt

Dương Tiếu Di bị nhốt ngoài cửa, sau chốc lát đờ đẫn là cảm giác kinh hoàng tột độ. Cô bỗng nhớ đến cánh truyền thông mình đã sắp xếp bên ngoài, nghiến răng tức giận giậm chân một cái rồi vội vàng xoay người đi xử lý.

Cô vốn đã lên kế hoạch đâu ra đấy, các khách được mời tham gia tiệc tối hôm nay có rất nhiều người là ảnh hậu, tiểu sinh [1] đỉnh lưu. Cô đã liên hệ với một số paparazzi giả vờ đến chụp ảnh các tiểu sinh đang nổi tiếng kia, sau đó đi nhầm đến chỗ này và vô tình chụp được ảnh của mình với Ôn Tư Ngật.

[1] Tiểu sinh: bắt nguồn từ Kinh kịch, chỉ những diễn viên nam trẻ tuổi, ngoại hình nổi bật.

Chuyện ngẫu nhiên thế này dù có bị chụp được thì cô cũng có thể vờ như không hề biết gì, trở thành người bị hại, có làm cách nào cũng không thể nghi ngờ động cơ của cô được. Vì đó là phòng của Ôn Tư Ngật, cô chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi.

Có sự hỗ trợ của Chu Thanh Thanh, mọi thứ vốn đang rất vừa vặn.

Nhưng không ngờ bây giờ tình hình lại thành ra như vậy, lúc này mà paparazzi đến thì sẽ rất phiền phức mà cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cô chỉ đành liên hệ lại để paparazzi rút lui trước, còn về trong phòng… Nếu lúc này cô vào giải quyết thì chắc chắn là chưa đánh đã khai.

Phải giả vờ không biết gì mới có thể phủi sạch quan hệ!

Thời gian hoạt động của thiết bị kia chỉ kéo dài một tiếng, không có vấn đề gì đâu.

Bên trong phòng, sau khi dần thoát khỏi cảm xúc phiền muộn khó nói kia, Chu Thanh Thanh cũng nhanh chóng nghĩ xem nên giải quyết cục diện hiện tại thế nào. Cách tốt nhất bây giờ chính là — Giả vờ không biết gì!

Không chột dạ, vì cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, có gì mà phải chột dạ chứ?

Cô từ từ mở mắt, lập tức đối diện với ánh mắt dò xét của Ôn Tư Ngật. Ánh đèn phả vào trong đôi con ngươi đen láy của anh, trông nhàn nhã và mang ẩn ý sâu xa.

Lưng cô áp sát lên cửa, cổ tay bị anh nắm chặt giữ bên đầu, mà trước người cô là cơ thể hơi khom xuống toát lên sự áp bức của anh. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi Chu Thanh Thanh có thể ngửi được hương nước hoa mùi gỗ điều thanh nhã ở ống tay áo của anh.

Hàng mi dài và cong vút của Chu Thah Thanh run nhẹ, sau hai giây đối mặt với anh, cô nghi ngờ hỏi: "Sếp Ôn, thế này là sao? Vừa nãy cô Dương…?"

Đoạn, cô giật giật cổ tay mình đang bị anh nắm chặt: "Tôi ra ngoài xem tình hình của cô Dương giúp sếp nhé? Hình như khi nãy cô ấy ngã xuống, không biết có nghiêm trọng không."

Lúc này Ôn Tư Ngật mới ung dung thả tay cô ra, lùi lại một bước, cất giọng thảnh thơi: "Ừ, tôi cũng không biết."

Chu Thanh Thanh thở hắt ra một hơi, vô cùng lo lắng nói: "Tôi nên đi xem thử một chút." Nói rồi cô xoay người chuẩn bị mở cửa. Tay nắm cửa bị đè xuống, cánh cửa bị kéo ra phía sau, kéo kéo thêm vài cái.

Không động đậy.

Chu Thanh Thanh nhíu mày, tăng thêm lực kéo cửa thêm một lần nữa nhưng nó vẫn bất động.

"…"

Cô vừa đoán đây có phải trò quỷ do Dương Tiếu Di bày ra không vừa khó hiểu nói: "Hình như cửa bị hư rồi, sơn trang này của chủ tịch Tần đã xây dựng nhiều năm rồi nhỉ?"

"Không sao, để tôi gọi cho lễ tân bảo họ đến xử lý." Chu Thanh Thanh lấy điện thoại ra với vẻ mặt nghiêm túc, mới mở ra xem thì từ lông mày cho đến nhịp tim đều giật lên, trong lòng thầm mắng rốt cuộc Dương Tiếu Di muốn làm gì mà chuẩn bị đầy đủ thế này, thậm chí còn chẳng có sóng điện thoại!

Suýt thì khiến cô sụt hố mà chết rồi cái tên đồng đội heo này!

Thấy cô nhìn điện thoại bất động, Ôn Tư Ngật một tay đút túi quần, hất hàm hỏi: "Sao không gọi đi?"

Chu Thanh Thanh: "… Hình như tín hiệu trên núi không tốt lắm, không gọi được."

Sau đó tiếp tục kiểm tra hệ thống gọi nhân viên của khách sạn, quả nhiên cũng vô dụng.

Hiệu quả cách âm của căn phòng này cực kỳ tốt, trừ khi có người đứng ngoài cửa nếu không người qua lại bên ngoài rất khó nghe được âm thanh phát ra từ bên trong phòng. Hơn nữa ở khách sạn này ngoại trừ nhân viên làm việc ở đại sảnh tầng một thì hôm nay vốn dĩ không có nhiều người thuê phòng. Khi nãy họ đi đến đây, dọc theo dãy hành lang vô cùng yên tĩnh, huống chi là phòng nằm ở khúc rẽ này.

"Cũng hỏng à?" Giọng nói của Ôn Tư Ngật vang lên sau lưng.

"Đúng vậy."

"Xảy ra chuyện gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!