Trần Câu cảm thấy đầu óc mình mụ mị cả đi.
Cậu ngồi ngay ngắn trên sofa, hai tay đặt nghiêm chỉnh trên đùi. Đến cả mơ cậu cũng không dám mơ tới chuyện người mình thầm mến xa cách suốt sáu năm, bây giờ lại chính tay mình dẫn về nhà, hơn nữa còn không thể ngó lơ thứ âm thanh đang phát ra kia.
Cách cậu tám mét.
Bùi Kính Xuyên đang tắm.
Dù sao cũng là khu nhà tập thể nên đã được xây dựng khá lâu đời, nội thất bên trong cũng có phần lỗi thời. Ba phòng ngủ một phòng khách, chỉ có phòng vệ sinh là có khu khô ướt tách biệt.
Trần Câu áp tay lên má.
Lúc vào nhà cả hai đều không nói gì nhiều với nhau. Cậu đi sắp xếp lại chăn đệm ở phòng ngủ phụ, nói có thể nghỉ ngơi rồi.
Dù sao vật lộn một hồi lâu, giờ đã hai giờ sáng rồi.
Bùi Kính Xuyên nhìn cậu: "Tôi đi tắm được không?"
"À." Trần Câu đáp. "Được chứ, để tôi lấy khăn cho cậu nhé."
Cậu ôm một chiếc khăn tắm trắng tinh từ trong tủ quần áo ra, đưa đến tận tay hắn: "Cậu cứ từ từ tắm, sáng mai tôi sẽ tắm sau."
Bùi Kính Xuyên không nói gì thêm mà xoay người đi vào bên trong. Trần Câu vệ sinh sơ qua rồi ngồi thẫn thờ trong phòng khách.
Hơi nóng phủ lên tấm kính mờ đục lớp sương mỏng, những vệt nước ngoằn ngoèo chảy dọc trên đó, tạo nên vẻ sống động và nóng bỏng hết sức. Cuối tuần ba mẹ Trần Câu có ghé qua cũng ít khi ở lại, cho nên việc ngồi đợi người khác tắm xong rất lạ lẫm với Trần Câu.
Cửa mở rồi.
Nội trong hai ngày ngắn ngủi thôi, mà đây đã là lần thứ hai Trần Câu được nhìn thấy phần thân trên tr. ần tr. ụi của Bùi Kính Xuyên.
Một lần là do đi nhầm phòng, một lần là ở trong phòng khách nhà mình.
Vẫn với chiếc khăn tắm quấn ngang hông, mái tóc còn ướt đen bóng khiến cho đường nét khuôn mặt của hắn càng thêm anh tuấn sắc bén. Bùi Kính Xuyên có thói quen tập gym, dưới ánh đèn hắt xuống những thớ cơ bắp đẹp đẽ lại chẳng quá khoa trương mang theo những giọt nước mát lạnh và mùi sữa tắm quen thuộc của Trần Câu, từng bước từng bước tiến về phía cậu.
Trần Câu gần như không thể thở nổi.
Ánh mắt cậu dừng lại nơi cánh tay Bùi Kính Xuyên.
Ngón tay Bùi Kính Xuyên rất dài, hình dáng khớp xương có thể nói là hoàn mỹ. Từ hồi còn đi học Trần Câu đã thích ngắm nhìn tay người ta, mà giờ phút này bởi do ngâm nước nóng mà phần thịt đầu ngón trỏ hơi nhăn lại, màu móng cũng càng thêm hồng—
Bùi Kính Xuyên cúi người xuống, khẽ véo má Trần Câu.
"Đang nghĩ ngợi gì mà ngơ ngơ ngác ngác thế."
Không biết là do ảo giác hay là thật sự đã bị mê hoặc, mà cậu luôn cảm thấy chất giọng khàn khàn của Bùi Kính Xuyên lúc này đầy vẻ quyến rũ, tựa như chiếc lông vũ khẽ lướt qua tai cậu.
Trần Câu mấp máy môi: "Tôi..."
"Tôi không mang theo đồ thay." Bùi Kính Xuyên đột nhiên thu tay về, đứng thẳng người dậy. "Đành phải mượn đồ của cậu mặc tạm vậy."
"Được."
Trần Câu váng vất đứng dậy, dẫn Bùi Kính Xuyên đi vào phòng ngủ chính. Lúc mới vào nhà cậu quá căng thẳng nên gần như chẳng nói chuyện gì, cũng không dẫn Bùi Kính xuyên đi tham quan nhà, chỉ như con robot trải xong giường ngủ rồi quay sang bảo: Cậu nghỉ ngơi đi.
Đèn phòng ngủ sáng lên.
Bùi Kính Xuyên kín đáo nhìn quanh một vòng, quả nhiên là phong cách thuộc về Trần Câu mà hắn biết.
Vật dụng trên giường đều là tông màu nhạt, cảm giác rất mềm mại và ấm áp. Chú gấu bông nhỏ xinh màu nâu dựa vào gối mỉm cười, trông rất ngây thơ đáng yêu. Bên cạnh là tủ quần áo và bàn học, tinh dầu thơm giúp dễ ngủ cắm trong chiếc bình sứ cổ phong cách cổ điển. Sách tiếng Anh cơ bản xếp thành chồng gọn gàng, ở trên cùng là một chiếc kẹp sách hình hoa hồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!