Nếu phải nói Trần Câu nhạy cảm nhất với mùi gì nhất, thì chắc chắn sẽ là mùi thuốc khử trùng.
Bởi cậu đã quá quen với nó rồi.
Nhưng lớp trưởng Uông Bác và Đàm Miểu thì lại không như thế. Một người thì cứ căng thẳng xoa tay, thỉnh thoảng lại lấy tay che mũi cố hắt hơi một cái, người còn lại thì hai mắt đã hơi đỏ lên.
Dĩ nhiên cũng có thể là bị Bùi Kính Xuyên dọa cho sợ.
Đôi lông mi giả vừa đen vừa dày biến mất, chiếc áo khoác khoa trương cũng chẳng còn. Mất đi lớp trang điểm và miếng độn vai khiến cậu ta dường như trở về với hình ảnh thiếu niên gầy gò yếu đuối ngày trước.
Mang theo cặp mắt kính dày cộp, lạc lõng ngồi ở bàn đầu.
Những lúc bị mọi người lờ đi, chỉ còn lại một mình mình trong lớp thì bờ vai cứng đờ kia mới có thể thả lỏng.
Giống như bây giờ vậy.
Trần Câu và Uông Bác ngồi trên hàng ghế dài ở hành lang, không nghe được cuộc đối thoại bên trong ra sao, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Bùi Kính Xuyên và dáng vẻ co rúm của Đàm Miểu từ ô vuông trong suốt trên cánh cửa.
Thỉnh thoảng có y tá đẩy xe đi ngang qua, Uông Bác lén liếc nhìn một cái, nhỏ giọng hỏi: "Cậu nói xem, chắc không phải Bùi Kính Xuyên đánh người ta liệt giường đâu ha..."
Trần Câu quả quyết đáp: "Không đâu."
Bởi vì Bùi Kính Xuyên không thật sự ra tay mà chỉ là đè Vương Hâm lên bàn, khống chế tên đó không nổi điên nữa, nếu không chẳng biết chai bia kia sẽ đập vào đầu kẻ xấu số nào.
Thế là tên Vương Hâm một mực không chịu, khăng khăng mình chóng mặt bị thương nặng, sống chết đòi đến bệnh viện và báo cảnh sát.
Cái dáng vẻ hung tợn đó tựa như thiếu điều lột da tất cả mọi người xung quanh.
Thật ra trong ấn tượng của Trần Câu, Vương Hâm không phải là loại người khốn nạn vô lại như vậy. Cậu nhớ nhà y cũng có điều kiện lắm, y thích chơi bóng rổ, lúc nào cũng choàng vai bá cổ với đám học sinh thể dục trong lớp, trông cũng rất hòa đồng.
Trần Câu đang nghĩ ngợi lung tung thì cửa đã đẩy ra, Bùi Kính Xuyên mặt lạnh như băng, áo sơ mi thẳng tắp, sải bước đi về phía họ.
Uông Bác phóng tới như bay.
"Chủ tịch Bùi, thật sự xin lỗi... Bác sĩ nói thế nào?"
Buổi tụ tập tan tành, Vương Hâm đòi đi bệnh viện kiểm tra nên mấy người bọn họ đành cùng đi với y. Quần quật đến hơn nửa đêm, vừa nãy mới lấy được kết quả chụp phim, bác sĩ giải thích tình trạng cho hắn và Đàm Miểu, nói là không bị gì nghiêm trọng.
Nhưng những lời này lẽ ra không phải do Bùi Kính Xuyên thuật lại mới đúng.
Đàm Miểu đi theo sau, hai mắt sưng húp: "Xin lỗi..."
Trần Câu cũng đứng dậy an ủi cậu: "Chuyện này không trách cậu được, đừng buồn."
Dù sao cũng chả ai ngờ tới chuyện tên Vương Hâm kia đột nhiên nổi điên mà.
"Tôi..."
Đàm Miểu cắn môi, có hơi sợ sệt liếc nhìn Bùi Kính Xuyên rồi lập tức cụp mắt xuống.
Giọng nói lạnh lùng của đối phương trong mười mấy phút trước vẫn còn văng vẳng bên tai cậu ta.
"Cố tình chọc giận Vương Hâm là chuyện riêng của cậu, tại sao lại lôi Trần Câu vào."
Lúc đó cậu ta theo bản năng thanh minh: "Không có, chúng tôi đúng thật là bạn bè mà..."
"Bạn bè?"
Tai trái Bùi Kính Xuyên đeo một chiếc tai nghe bluetooth, dường như có người đang báo cáo gì đó với hắn. Hắn ngước mắt nhìn Đàm Miểu, trong con ngươi đen láy không hề che giấu vẻ mỉa mai, tựa như là một đầm băng sâu thẳm đang không ngừng tỏa ra từng luồng hơi lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!