Chương 7: (Vô Đề)

"Hỏi thật nhé." Đỗ Thiếu Hoa im lặng một lúc rồi nói. "Lần này Bùi Kính Xuyên trở về, cậu thấy thế nào?"

Trần Câu trùm chăn kín mít: "Tớ không biết nữa."

Đỗ Thiếu Hoa không đành lòng: "Hay để tớ giúp cậu thăm dò thái độ cậu ta ra sao?"

Trước kia người ta ở nước ngoài thì thôi, nhưng bây giờ quay về rồi thì y đâu nỡ nào nhìn Trần Câu chịu ấm ức. Y còn nghĩ tên Bùi Kính Xuyên kia giỏi tới đâu chứ, làm Trần Câu nhung nhớ bao nhiêu năm như vậy, chi bằng thẳng tay trói hắn về là xong, một phát dứt chuyện.

Trần Câu nghe vậy thì phì cười.

"Thôi thôi, cậu cũng nghĩa khí quá đi mất, tớ sợ xảy ra chuyện."

Cậu giở chăn ra, hít một hơi xua đi cơn ngột ngạt: "Yên tâm, chưa đến mức đó đâu."

Đỗ Thiếu Hoa lại dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy. Hai mắt Trần Câu dán lên trần nhà, chẳng muốn cử động một chút nào.

Cơn đau đầu do đêm qua say rượu vẫn còn âm ỉ, ba ly Bellini không thể biến cậu thành một viên socola nhân rượu, hương đào trắng vương lại trong khoang miệng cũng gần như biến mất.

Làm cách nào cũng chẳng thể đi vào giấc ngủ. 

Trần Câu lăn lộn trên giường một lúc lâu, cuối cùng cậu đành chấp nhận số phận mà ngồi dậy, bật máy tính lên coi slide của kỳ nghỉ hè năm nay.

Năm nào cũng như năm nào, nhà trường tổ chức đủ các kiểu tập huấn giáo viên, với cả phòng khi mọi người không chú tâm nghe giảng video cứ cách hai ba phút lại nhảy ra một câu toán đố đơn giản, trả lời đúng mới cho chuyển trang.

Đúng là bi. ến th. ái thật mà.

Nhưng Trần Câu thấy cũng bình thường thôi, cậu có thể tranh thủ lúc này ngồi nghe tin tức tiếng Anh.

Đây cũng là thói quen được hình thành từ nhỏ.

Trước đây Trần Câu thường xuyên bị ốm phải xin nghỉ học, cậu phải ở nhà một mình, ba mẹ sợ cậu xem TV nhiều sẽ bị cận thị nên đã mua một cái máy radio kiểu cũ để cho cậu nghe.

Trước đây Trần Câu từng muốn trở thành một phiên dịch viên cabin cho mấy buổi hội nghị quốc tế, mà thật ra trình độ của cậu cũng đạt được đến tiêu chuẩn này. Chỉ là đúng năm tốt nghiệp cậu đổ bệnh liên miên nên đành phải từ bỏ ước mơ, thỉnh thoảng nghỉ hè cậu sẽ giúp bạn bè dịch vài thứ linh tinh, cũng coi như được an ủi đôi chút.

Ví dụ như bây giờ cậu vừa nghe tin tức, vừa giúp bạn mình sửa một bức thư hồi âm bằng tiếng Anh.

Sau một hồi bận bịu, Trần Câu gửi lại email cho bạn. Cậu cầm điện thoại lên xem, mới bốn giờ chiều.

Vẫn chưa thấy đói lắm, cậu úp điện thoại xuống bàn, ánh mắt bất chợt chạm phải nhóc Cinnamoroll kia.

Nhóc Cinnamoroll được in trên cái nền màu hồng, đang tự véo má mình.

Đáng yêu quá đi.

So với phong cách trang trí tối giản hơi hướm Nhật Bản trong nhà thì nó thật sự rất lạc quẻ. Trần Câu không nhịn được bật cười, cậu dễ bị chọc cười bởi những thứ khá là lạ, đơn giản như tưởng tượng đến cảnh lỡ như mình đi họp tổ chuyên môn, rồi trao đổi thông tin liên lạc với giáo viên trường bạn, người ta ai nấy đều dùng ốp lưng trong suốt trông cực kỳ chuyên nghiệp, đến lượt Trần Câu lấy ra thì quá là đặc sắc luôn, một con Cinnamoroll rất chi là kawaii.

Dân công sở ai cũng như ai, Wechat trống trơn, hình nền điện thoại cũng cực kỳ đơn giản, vẻ mặt thì trông như không thiết tha gì đến cuộc sống này nữa, ý niệm muốn chết quách đi cho xong của nô lệ tư bản cứ bay lởn vởn.

Còn mấy người làm sếp thì đâu có thế, họ hồ hởi nồng nhiệt, trong điện thoại lưu toàn ảnh Thần Tài vàng vàng chói mắt, giống như tên lớp trưởng kia ấy.

Nghĩ đến đây Trần Câu đột nhiên nhận ra mình vẫn chưa báo tin cho người ta.

Sáng nay lúc ở khách sạn, Bùi Kính Xuyên đã nói cậu ấy đã biết chuyện của lớp trưởng rồi, có thể giúp được.

Trần Câu gọi điện thoại cho lớp trưởng.

Bên kia vừa nghe xong thì mừng như được mùa, đòi mời Trần Câu ăn bữa cơm.

"Thôi đừng, tôi cũng đâu có ở cùng Bùi Kính Xuyên." Trần Câu cảm thấy có vẻ đối phương hiểu lầm rồi thì phải, chắc cậu ta cho rằng Bùi Kính Xuyên đang ở bên cạnh mình, thế là cậu nói tiếp: "Cậu ấy mới về nước thôi, hôm nay vẫn còn bận lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!