Chương 6: (Vô Đề)

Nhiều khi Trần Câu không chủ động nhớ về chuyện gì đó, không đồng nghĩa với việc cậu quên mất, mà là vì nó khiến cậu xấu hổ muốn chết.

"... Xin chào?"

Trần Câu ngẩn người, bốn mắt nhìn nhau với anh tài xế qua kính chiếu hậu.

Đối phương nở một nụ lịch sự: "Đừng quên cầm theo đồ của mình nhé, với cả lúc mở cửa phải chú ý xe phía sau đấy."

Về đến nhà rồi.

Dòng suy nghĩ đột ngột bị cắt ngang, Trần Câu tháo dây an toàn bước xuống xe. Vừa đặt chân xuống đường, luồng gió nóng bức liền xộc thẳng vào mặt, làm cả người cậu lảo đảo đứng không vững.

Tiếng ve kêu inh ỏi vang vọng khắp trưa hè.

Trần Câu vẫn chưa ăn sáng nên lúc này bước chân có hơi loạng choạng. May thay bên trong khu tập thể lâu năm trồng toàn là những hàng cổ thụ cành lá sum suê tỏa ra bóng râm mát rượi, khiến cậu không tới nỗi say nắng mà ngất luôn tại chỗ.

Căn nhà mà cậu mua nằm ở tầng hai, có ba phòng, bình thường ba mẹ nếu có qua chơi ở lại cũng tiện. Khóa vân tay vang lên tiếng "tít tít", vừa đẩy cửa vào cậu liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt.

Hai mắt Trần Câu sáng lên, cậu vui mừng gọi một tiếng: "Mẹ ơi!"

Dư Xảo Hồng còn chưa kịp nói gì thì Trần Tu Văn trong bếp đã ló đầu ra "ơi" lên một tiếng.

Mẹ cậu đang dọn dẹp tủ lạnh, nghe vậy bèn quay đầu lại: "Con có gọi ba nó đâu."

"Ba ơi!"

Trần Câu thay giày xong, mỉm cười đi vào trong: "Sao ba mẹ lại đến đây?"

Ba mẹ cậu chưa đến tuổi nghỉ hưu, hai người sống ở khu Tây Giao cách đây chừng bốn năm mươi phút lái xe. Hai ông bà rất yêu thương nhau, cuối tuần nào cũng cùng nhau ra ngoài hò hẹn, lúc nào rảnh rỗi mới qua đưa cơm cho con trai.

"Chẳng phải điện thoại của con hỏng rồi à." Dư Xảo Hồng đóng cửa tủ lạnh, đứng yên mặc cho Trần Câu giúp mình tháo găng tay. "Nên là mẹ qua xem sao."

Trần Câu cất găng tay đi, đoạn cười hì hì nói: "Thế là mẹ đến coi con hay là đến coi cái điện thoại vậy ạ."

"Cả hai luôn."

Trần Tu Văn vẫn còn cầm cái muôi nấu ăn: "Đem cho con ít cá, với mua cho điện thoại cái ốp mới này."

"Tèn ten–"

Dư Xảo Hồng vừa hay giơ cái ốp điện thoại màu hồng lên: "Con thấy đẹp không, mẹ với ba con cùng lựa đó."

Trần Câu như hoá đá.

Trên ốp in hình một con Cinnamoroll đang tự véo má mình.

"Lão Trần vừa nhìn thấy là ưng ngay cái này." Dư Xảo Hồng lắc lắc ốp lưng. "Ổng bảo là giống con trai cưng, mẹ thấy giống thật. Con xem có phải y hệt con không!"

Trần Câu nhìn chòng chọc vào con Cinnamoroll kia, tìm cách từ chối: "Mẹ yêu ơi con cảm ơn mẹ nhiều lắm, nhưng con đi làm rồi mà mẹ, không hợp với kiểu hồng hồng đáng yêu thế này đâu."

"Chứ không phải con đang nghỉ hè à?"

Quý bà Dư Xảo Hồng phẩy tay hết sức dứt khoát: "Nào đi làm lại rồi hẵng đổi."

Từ hồi xưa bà đã thích cho Trần Câu mặc đồ màu hồng, cơ mà không phải vì không có con gái nên muốn bù đắp lên người cậu, mà bởi vì Trần Câu lúc còn bé quá đáng yêu. Khuôn mặt nhỏ xinh của bé cưng vừa bầu bĩnh vừa hồng hào, hai mắt to tròn, mái tóc đen mềm mềm. Hễ ai trêu một tí là bé lại cười khúc khích, mà mỗi lần cười rộ lên là hai chiếc lúm đồng tiền lại thoắt hiện, người ta cứ chìa tay ra là cho bế ngay.

Bà nội cậu từng đùa, như thế này thì bị người ta lừa đi mất lúc nào không biết.

Dư Hồng Xảo hôn cái chụt lên má con trai: "Không sao, biết đường về nhà là được rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!