Chương 5: (Vô Đề)

Trần Câu vừa vào phòng là đóng sập cửa lại.

Cậu hít một hơi thật sâu.

Sau đó nhảy tọt vào trong chăn úp mặt xuống gối, bắt đầu thầm gào thét.

Khách sạn này là do anh bạn thân từ thuở mũi tít thò lò Đỗ Thiếu Hoa làm chủ. Hồi đó Trần Câu cũng có góp vốn vào, tính ra cũng là ông chủ đó chứ. Rồi giờ cậu lại nói cái gì mà không ngủ cho đủ thì bị lỗ vốn, đúng là trò đùa.

La hét đã đời một hồi, cậu ngồi dậy lấy điện thoại nội bộ gọi cho Đỗ Thiếu Hoa.

Cậu biết khoảng thời gian này Đỗ Thiếu Hoa bận tối mắt tối mũi, tới cả ăn ngủ sinh hoạt cũng ở lại đây luôn. Chắc giờ này y mới ngủ dậy, quả nhiên, chẳng mấy chốc một giọng nói khàn khàn từ đầu dây bên kia vang lên: "Ai đó."

"Tớ." Trần Câu ấp úng nói: "Cậu lên đây đi, tớ vẫn ở trên phòng này."

Đỗ Thiếu Hoa lập tức đồng ý: "Ok, cậu sao rồi?"

"Cậu lên đi rồi hẵng nói." Ngón tay Trần Câu xoắn qua xoắn lại nghịch sợi dây điện thoại. "Này…đừng có đi nhầm đấy, tối qua cậu đưa tớ tới nhầm phòng người khác rồi!"

Đỗ Thiếu Hoa sững người: "Sao vậy?"

Giọng Trần Câu càng lúc càng bé như muỗi kêu: "Cậu đưa tớ tới nhầm tầng."

Bên kia phát ra tiếng "huỵch", hình như Đỗ Thiếu Hoa đang vén chăn xuống giường: "Đợi tí, tớ tới ngay đây."

Cúp máy xong Trần Câu dùng chăn bọc mình thành một cái kén, chả suy nghĩ được gì vào đầu, mãi đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa cậu mới ngồi dậy, ngẩn ngơ nhìn Đỗ Thiếu Hoa xông vào.

"Sao cậu lại tự quẹt thẻ vào…"

Nhưng Đỗ Thiếu Hoa nào có thèm để ý tới chuyện đó, y nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, rồi chộp tới giật phắt cái chăn đang trùm ra.

"Làm gì thế hả?"

"Vào nhầm phòng rồi thì sao, bên trong có người không?"

Gia đình y và Trần Câu tính ra đã quen nhau mấy đời, từ nhỏ hai người đã chơi chung với nhau. Mặc dù sau này Trần Câu có chuyển trường mấy lần nhưng bọn họ chưa từng cắt đứt liên lạc. Gia tộc Đỗ Thiếu Hoa đông con nhiều cháu, dưới y còn tận mấy người em trai em gái nữa, thành ra cái phong thái làm anh cả đã ngấm sâu vào máu, y xem Trần Câu như em trai ruột của mình.

Miệng Trần Câu đắng ngắt: "Có…"

"Làm rồi?"

"Làm gì cơ?"

Đỗ Thiếu Hoa vứt chăn sang một bên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có dùng biện pháp an toàn không, có biết đối phương là ai không, với cả…nam hay là nữ?"

Mặt Trần Câu thoắt cái đỏ lựng.

Cậu ôm chặt gối: "Không có, cậu nghĩ đi đâu vậy hả!"

"Chuyện này tớ gặp hoài." Đỗ Thiếu Hoa nhíu mày. "Vào nhầm phòng rồi thì tình một đêm, tình một đêm xong phát triển thành tình cảm qua đường gì đó, thậm chí còn uống nhiều tới mức đến cả bao cao su cũng không mang vào nổi…..Ơ?"

Y vươn tay, vén phần tóc sau tai Trần Câu: "Cái gì đây?"

Trần Câu ngơ ngác, chả hiểu đầu cua tai nheo gì: "Hả?"

Đỗ Thiếu Hoa chắc nịch đáp: "Dấu hôn."

Bầu không khí rơi vào im lặng.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Hoa lóe lên tia sát khí: "Để ông đi kiểm tra camera xem thằng chó kia là ai—"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!