"Đang nghĩ gì mà mặt đỏ thế này."
Bùi Kính Xuyên dùng mu bàn tay khẽ chạm nhẹ vào gò má Trần Câu: "Đừng uống rượu rồi rước bệnh vào người, cậu muốn uống nước không?"
Trần Câu không né tránh, vô cùng ngoan ngoãn ngẩng mặt lên: "Ừm."
Nói rồi hai người hết sức tự nhiên mà tách nhau ra.
Bùi Kính Xuyên đi rót nước còn Trần Câu thì vào phòng tắm. Bên trong vẫn còn hơi ẩm ướt, là dấu vết Bùi Kính Xuyên mới tắm xong để lại. Trần Câu không mang theo quần áo để thay nên chỉ đánh răng rửa mặt, cậu định về nhà rồi sẽ tắm sau.
Khi cậu bước ra ngoài thì Bùi Kính Xuyên đã thay quần áo xong. Hắn mặc một bộ sơ mi trắng cùng với quần tây đơn giản, đứng trước gương thắt cà vạt.
Trần Câu đi qua, nhìn ngắm bóng lưng hắn.
Cậu muốn hỏi hắn rất nhiều điều.
Tại sao suốt bấy lâu nay không liên lạc, về nước rồi sẽ ở lại bao lâu, liệu cậu còn đi nữa không, và, khi nào thì cậu kết hôn.
Ánh mắt hai người thoáng giao nhau, phản chiếu lên chiếc gương kia.
Trần Câu xoay đầu sang chỗ khác trước, hắng giọng nói: "Chúc mừng cậu nhé."
Về mặt này cậu khá thẳng thắn, không muốn phải giữ những điều ấm ức trong lòng. Đặc biệt là khi đứng trước Bùi Kính Xuyên, Trần Câu gần như có gì nói nấy. Năm đó, chỉ cần có một chút xíu khả năng để biết được liệu Bùi Kính Xuyên có tình ý gì với mình không, cậu nhất định sẽ không buông tay.
Dù có vấp ngã hay có phải chịu tổn thương thì cũng chẳng sao.
Phải chạy đến ôm lấy đối phương.
Cậu muốn chạy đến ôm người đó vào lòng.
Dù sao con ma ốm Trần Câu từ nhỏ đã phải chịu đựng không biết bao nhiêu là khổ sở, lâu dần cơ thể thậm chí còn sinh ra chứng kháng thuốc, thế nên những cảm xúc đau khổ buồn bã cũng dần bị mài mòn thành điều bình thường trong suốt sáu năm qua, cuối cùng có thể điềm nhiên mà mỉm cười thật tươi.
"Tôi không ngờ cậu lại là người kết hôn sớm nhất trong số chúng ta." Trần Câu tiếp tục nói. "Tôi cứ nghĩ…tóm lại là nhớ chia cho tôi kẹo cưới với nhé."
Ngón tay thon dài chợt khựng lại.
Chiếc cà vạt màu xám nhạt không lật qua lật lại nữa, mà giống như một đám mây ngày âm u đỗ lại trên tay Bùi Kính Xuyên.
Giọng Bùi Kính Xuyên lạnh lẽo đến cực độ: "Kết hôn?"
Hắn rút chiếc cà vạt đang thắt dở ra, xoay người lại, nét mặt có chút thay đổi khó nhận thấy: "Tôi, và ai cơ?"
"Hả…"
Trần Câu ngơ ngác chẳng hiểu gì: "Tôi nghe nói cậu sắp kết hôn rồi…Vậy ra là tin đồn sao?"
"Cho nên mấy hôm trước cậu nhấn vào Wechat của tôi là vì muốn hỏi xem có phải tôi sắp kết hôn hay không à."
Bùi Kính Xuyên xắn áo lên để lộ cẳng tay đeo đồng hồ, chiếc cà vạt nằm vắt trên đó, che đi những đường gân thoắt ẩn thoắt hiện. Trước kia Trần Câu rất thích ngắm tay hắn, đẹp mắt, thon dài, không không, cái gì thuộc về Bùi Kính Xuyên cậu cũng thích mới đúng. Từ khuôn mặt, vóc dáng cho đến tính cách, tất cả mọi thứ đều như mê lực hấp dẫn cậu.
Trần Câu cũng từng nghĩ, chẳng rõ vì Bùi Kính Xuyên vừa hay phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu, hay là vì gặp được đối phương nên tất cả những rung động kia mới có cơ sở.
Nói chung, cậu không thể tiếp tục nhìn hắn không dứt mắt như vậy nữa.
"Không đâu."
Trần Câu nói: "Lớp trưởng muốn mời cậu ăn cơm nên nhờ tôi nói giúp, vì thế hôm đó tôi có hơi lúng túng rồi không cẩn thận chạm phải thôi."
Bùi Kính Xuyên dựa vào bàn, tay vẫn nghịch cà vạt: "Sau đó thì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!