Chương 3: (Vô Đề)

Chín giờ mười lăm phút tối, thành phố bước vào cuộc sống về đêm.

Một chiếc Cayenne đậu bên ven đường, cửa kính xe kéo lên, nhân viên đứng chờ sẵn vội vàng chạy tới mở cửa.

"Cảm ơn."

Người đàn ông anh tuấn hững hờ đáp lại, toát lên phong thái hết sức nghiêm nghị. Hắn mặc một bộ vest đen được cắt may rất khéo léo, rõ ràng là một câu cảm ơn lịch sự đường hoàng song cả người hắn lại tỏa ra vẻ lãnh đạm không thể giấu nổi.

Những tòa nhà cao tầng chen chúc nhau vươn lên trong màn đêm, tựa như khu rừng làm bằng thép, ánh đèn chi chít y hệt những con đom đóm lặng lẽ bay giữa những tòa nhà khổng lồ.

Bùi Kính Xuyên không dẫn theo trợ lý mà một mình rời đi. Đến khi bóng dáng hắn đã biến mất sau cánh cửa khách sạn thì chiếc Cayenne kia mới chậm rãi khởi động, lặng lẽ hòa mình vào dòng xe qua lại.

Cửa thang máy mở ra rồi lại đóng sau một tiếng "ting". Bùi Kính Xuyên cất điện thoại vào túi, không đọc mấy tin nhắn linh tinh gửi đến nữa.

Hắn không có nhu cầu thảo luận công việc, cũng không có nhu cầu với những bữa tiệc xã giao gặp mặt không hồi kết, càng không có hứng thú gặp gỡ với những con người muôn hình vạn trạng.

Thời gian đến nơi sớm hơn dự kiến ba ngày, dù vậy xung quanh nhà vẫn có phóng viên đợi sẵn. Bùi Kính Xuyên lập tức đặt khách sạn, hắn không thông báo cho bất kỳ ai mà chỉ tự mình đến đây.

Điều duy nhất hắn cần làm là điều chỉnh lại múi giờ.

Thể chất của Bùi Kính Xuyên rất tốt, chuyến bay đường dài vất vả chẳng khiến hắn phải mệt mỏi mấy. Chỉ cần ngủ khoảng ba bốn tiếng là có thể quay về với trạng thái bình thường.

Thế nên không có chuyện hắn sinh ra ảo giác đâu.

Bùi Kính Xuyên bình tĩnh dời mắt sang chỗ khác.

Có lẽ là vị khách phòng bên cạnh đã say khướt loạng chà loạng choạng tới đây, đi nhầm phòng cũng là chuyện rất bình thường.

Mà điều bất thường đó là hắn lại nhìn nhầm mất.

"Cảm phiền cậu,"

Bùi Kính Xuyên đứng trước cửa phòng rút thẻ ra: "Nhường đường một chút."

Dường như người đó đã say lắm rồi, cả người cậu ta xộc xệch dựa vào cửa, bờ vai gầy gò, mái tóc đen nhánh che đi vành tai hơi ửng đỏ, lưng vẫn đang khẽ phập phồng lên xuống.

Ngoài ra cậu ta chẳng có phản ứng gì cả, cứ chặn ngang ở đó như vậy.

Bùi Kính Xuyên liếc nhìn với vẻ mặt vô cảm, hắn chuẩn bị rút điện thoại ra gọi cho khách sạn. Tại sao có người say bí tỉ ngồi trên hành lang như thế này mà không một ai hay biết chứ.

Gió lạnh trên đầu thổi vù vù, người kia có vẻ không thoải mái lắm mà khẽ nhúc nhích, hơi thở dường như dồn dập hơn.

Dù không nhìn rõ mặt nhưng cũng có thể cảm nhận được đây là một mỹ nhân.

Tiếc là trái tim Bùi Kính Xuyên chẳng khác gì sắt đá.

Sẽ không có chuyện hắn lại mềm lòng chỉ vì cậu ta trông hơi giống Trần Câu đâu.

"Alô?"

Điện thoại được kết nối, Bùi Kính Xuyên thờ ơ lên tiếng: "Bên ngoài phòng 1701 có..."

Còn chưa kịp nói hết lời thì hơi thở hắn đã loạn nhịp.

Bởi vì cậu chàng say rượu kia đột nhiên tỉnh lại, vội vàng quay sang nói với hắn: "Đừng gọi điện thoại cho mẹ tôi mà, bà ấy sẽ lo lắng lắm."

Thình thịch, thình thịch, thình thịch,….

Trái tim Bùi Kính Xuyên đập nhanh đến mức cơn đau âm ỉ bắt đầu lan ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!