Trên đường đến công ty Trần Câu cứ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tâm trạng cậu vô cùng phức tạp.
Cậu cứ cảm thấy bị Bùi Kính Xuyên gọi đến vì lý do như thế, có chút… nói sao nhỉ?
Cả hai đã sống chung với nhau gần hai tháng, Trần Câu coi như cũng đã nhìn thấu toàn bộ mọi chuyện. Bùi Kính Xuyên ban đầu luôn miệng nói sợ bị trả thù, rồi phơi kẹp áo sơ mi ngoài ban công, tất cả đều là thủ đoạn cố tình quyến rũ cậu. Lần này hắn về nước cũng chính là vì là vì cậu.
Đúng là một gã đàn ông đầy tâm cơ.
Nhưng đối với cả hai mà nói đều đã được như ước nguyện.
Cậu và hắn quá hiểu về người kia, dù có sáu năm trời cắt ngang cũng không hề nảy sinh bất kỳ cảm giác xa lạ nào, càng không cảm thấy tốc độ quá nhanh, thậm chí đôi khi Trần Câu còn thoáng có cảm giác bọn họ vốn nên là vậy từ lâu.
Chỉ là mấy đêm hành sự này rốt cuộc là "thịt" hay "nước lèo" thì chẳng ai nói rõ được.
Cơ mà Trần Câu cảm thấy cơ thể mình có hơi lao lực quá độ rồi đấy.
Mà hôm nay cậu thật sự không muốn đến đó lắm, chủ yếu là vì lo lắng cho sức khỏe của Bùi Kính Xuyên. Dù sao thì người bình thường không thể, ít nhất là không nên đột nhiên hưng phấn giữa lúc tăng ca liên tục như này chứ?
Cậu từng hỏi Bùi Kính Xuyên lần gần nhất có cảm giác là lúc nào, Bùi Kính Xuyên chỉ trả lời qua loa, bảo là không nhớ rõ nữa.
Có một lần đang quấn lấy nhau thì hắn lỡ miệng, nói rằng hồi còn ở nước ngoài thỉnh thoảng trùm chăn giải quyết, mà dụng cụ chính là dùng ảnh của Trần Câu.
Trần Câu suýt nữa nhảy dựng lên cào hắn, nhưng mà nghĩ lại mình cũng từng làm chuyện như vậy đấy thôi, thế là đuối lý không dám hỏi tội người ta nữa.
Tài xế nhấn nút thang máy, cung kính lùi sang một bên.
Trần Câu hít một hơi thật sâu.
Mặc dù từ lâu cậu đã khao khát cùng Bùi Kính Xuyên tiến đến bước cuối cùng, nhưng Trần Câu có mơ cũng không ngờ lại ở trong văn phòng của hắn. Trước khi cúp máy cậu đã uyển chuyển hỏi, hay là anh về nhà đi Bùi Kính Xuyên, làm ở nhà tắm rửa các thứ chẳng phải tiện hơn sao?
Bùi Kính Xuyên hiếm khi nào từ chối cậu, vậy mà hắn lại nói không được, nó đang ngóc lên rồi, em mau đến đây đi, tranh thủ thời gian.
Đậu xanh, thế này thì có khác gì bị ba mẹ giục mau ăn cơm kẻo lát nữa nguội không?
Thang máy đang đi lên.
Trần Câu căng thẳng đến mức phải hít thở sâu mấy lần.
Đồng thời trong lòng điên cuồng cầu nguyện.
Xìu xuống đi, xìu xuống đi, xìu xuống đi!
Bọn họ đều còn trẻ, về sau cơ hội không thể nói là nhiều nhưng ít nhất vẫn còn. Nhiệm vụ hôm nay của cậu là phải dỗ cho Bùi Kính Xuyên bình tĩnh lại, sau đó ép hắn nghỉ ngơi đàng hoàng.
Nghe nói suốt hai mươi chín tiếng hắn chưa chợp mắt lần nào rồi.
Thật sự coi mình là người sắt à!
Đã thành ra nông nỗi này mà còn nhớ nhung bắt cậu mau chóng qua đây.
Trần Câu bất lực.
Cậu vừa bước ra khỏi thang máy thì cổ tay đã bị một bàn tay kéo lấy.
Tầng này thông thẳng đến văn phòng chủ tịch, chỉ có Bùi Kính Xuyên và vài trợ lý riêng mới có thể lên được. Không gian hết sức rộng rãi và yên tĩnh, cộng thêm Bùi Kính Xuyên đã dặn dò trước nên dù có kêu rên cỡ nào cũng không sao.
Lưng Trần Câu đập vào vách tường, Bùi Kính Xuyên đỡ lấy sau gáy cậu, vội vàng hôn lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!