Chương 22: (Vô Đề)

Viên đá kia vẫn còn ngậm trong miệng, Bùi Kính Xuyên để nguyên như thế mà nhìn cậu chằm chặp.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Trần Câu gần như có thể ngửi thấy hương cà phê đắng nhàn nhạt trên người hắn. Bùi Kính Xuyên thích uống cà phê đen nguyên chất không thêm đường thêm sữa, hồi còn đi học Trần Câu thấy vậy bèn nếm thử một ngụm, để rồi khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại nói, cậu đúng là đang uống nước rửa nồi.

Sau đó Bùi Kính Xuyên sẽ bật cười trêu lại cậu rằng, còn cậu đang uống trà sữa đấy.

Bởi vì Trần Câu lúc nào cũng phải cho thật nhiều sữa vào, hơn nữa phải uống lúc còn nóng. Cậu luôn đựng trong một chiếc bình giữ nhiệt màu hồng thật to, sau đó đặt lên trên bàn mình ngậm ống hút mà uống.

Đệm giường phát ra tiếng động rất nhỏ, Bùi Kính Xuyên ghé sát lại, hôn lên mí mắt Trần Câu.

Trong miệng hắn đang ngậm đá nên rất lạnh, khiến làn da cậu bất giác run rẩy.

Sau đó hướng xuống chuyển đến đôi môi.

Vị cà phê đắng ngắt chen vào hai cánh hoa, viên đá vuông vắn đã tan ra được một nửa quanh quẩn giữa môi lưỡi hai người. Bùi Kính Xuyên hết sức khéo léo đẩy nó vào miệng Trần Câu rồi lại dùng đầu lưỡi lấy ra. Trần Câu thở hổn hển ngửa cổ ra sau, một mảng ga giường bị cậu túm chặt đã trở nên nhăn nhúm.

Và rồi viên đá biến mất.

Bùi Kính Xuyên cúi đầu, tiếp tục nấn ná trên yết hầu và xương quai xanh của cậu. Không khí sau cơn mưa cực kỳ ẩm ướt, dù đang ở trong phòng cũng có thể ngửi thấy mùi đất tươi mát bên ngoài. Cổ áo ngủ của Trần Câu bị hắn nhẹ nhàng kéo ra, ngay khi sắp chạm đến vết sưng đỏ kia thì Trần Câu ngăn lại.

Trần Câu vuốt ve mặt hắn, ngả người ra sau né tránh.

"Em không để ý đâu." Cậu trao cho đối phương một cái nhìn đầy kiên định, rồi lặp lại lời lúc nãy. "Em hoàn toàn không để ý."

Bùi Kính Xuyên nheo mắt: "Không cần vội, em không cần thiết phải trả lời vấn đề này."

"Em nói thật đấy."

Trần Câu nuốt nước bọt, dáng vẻ kinh ngạc và mờ mịt ban nãy đã biến mất. Có vẻ cậu chấp nhận câu trả lời này rất nhanh và chẳng xem nó như là chuyện gì lớn lao, giống như Bùi Kính Xuyên chỉ vừa nói với cậu rằng, hôm nay anh bị sốt và bụng có hơi đau vậy.

Cậu cũng không hỏi có cần đến bệnh viện khám không.

Không cần thiết.

Gương mặt Trần Câu vẫn còn lưu lại vệt hồng, ban nãy ở trong phòng tắm bị giày vò quá mức ác liệt nên lúc này bắp chân cậu mềm nhũn hết cả: "Anh buồn ngủ không?"

Một tiếng "rắc" vang lên.

Bùi Kính Xuyên cắn vỡ viên đá.

"Sao thế."

Hắn nuốt những mảnh đá vụn vừa lướt qua làn da Trần Câu xuống, nhướng mày hỏi: "Em muốn đi ngủ rồi à?"

"Em thấy anh vẫn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng." Trần Câu rúc vào lòng Bùi Kính Xuyên, chỉnh chăn lại cho ngay ngắn. "Nếu anh buồn ngủ thì em kể chuyện cho anh nghe nhé."

Trong sắc trời mờ mờ của hừng đông tĩnh lặng, ánh trăng mênh mông phủ trên chiếc giường, trong trẻo và thanh khiết như sữa tươi.

Trần Câu cứ thế tựa vào lòng Bùi Kính Xuyên, khuôn mặt dán sát vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đầy trầm ổn và mạnh mẽ ấy.

"Có muốn nghe thầy Trần kể chuyện không?"

Bùi Kính Xuyên phì cười gối đầu lên tay, tay kia chốc chốc lại vuốt ve mái tóc Trần Câu: "Được, cảm ơn thầy nhé."

Bây giờ lại bắt đầu tự xưng mình là thầy rồi đấy.

"Ngày xửa ngày xưa có hai mảnh trăng khuyết đầy kỳ lạ. Chúng nghe người ta nói rằng, phải tìm được nửa kia phù hợp thì mới có thể ghép thành một hình tròn hoàn hảo."

"Thế nhưng hình dạng của chúng lại khá khác biệt so với những mảnh trăng khác. Chúng không có đường viền cạnh rõ nét, cũng chẳng có những đường cong mềm mại mượt mà. Khi những mảnh trăng khác đã tìm được một nửa của mình, hạnh phúc lăn qua lăn lại trên sườn đồi thì cuối cùng chúng cũng gặp được nhau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!