Trần Câu chẳng hề khách sáo cầm vòi sen xối thẳng vào người Bùi Kính Xuyên, không nương tay một chút nào.
Dòng nước ấm áp chảy dọc xuống cơ thể, Bùi Kính Xuyên xem như đã nhìn ra được, hôm nay Trần Câu không có ý định để hắn rời đi.
Giữa làn hơi nước bốc lên, Bùi Kính Xuyên cởi từng chiếc nút áo sơ mi, lần lượt từ trên xuống dưới. Từng chiếc nút áo màu trắng bị xoay tròn, ngón tay thon dài của hắn thong dong mở ra, trông cực kỳ kiên nhẫn.
Trần Câu vẫn còn giơ nguyên vòi sen, đứng yên không nhúc nhích trong màn giằng co đầy ái muội này.
Có điều cậu lại lặng lẽ nhích vòi nước xuống dưới một chút, không còn chĩa thẳng vào người Bùi Kính Xuyên nữa.
"Được rồi."
Quần áo ướt sũng bị ném vào giỏ đồ dơ, Bùi Kính Xuyên từng bước từng bước tiến tới trước mặt Trần Câu nhận lấy vòi sen đặt lại vào khe cắm, sau đó giơ tay nắm cằm Trần Câu, buộc cậu phải quay mặt lại: "Sao thế, bây giờ không dám nhìn anh nữa à?"
Dòng nước xối thẳng lên tấm lưng tr. ần tr. ụi, đôi hàng mi của Trần Câu run run, còn chưa kịp nói gì thì Bùi Kính Xuyên đã buông tay ra.
Hắn vươn tay, cầm lấy chai dầu gội đặt trên kệ đồ phía sau, sau đó đổ một ít ra lòng bàn tay bắt đầu gội đầu cho Trần Câu.
Trần Câu ôm đầu lùi về đằng sau: "Để em tự làm!"
Cũng đâu đến nỗi phải để người khác gội đầu cho chứ.
Lớp bọt trắng mịn được đánh bông lên, từ cổ trượt dọc xuống tận xương quai xanh. Diện tích phòng tắm không lớn lắm, hai người đàn ông trưởng thành cùng đứng dưới một cái vòi sen nên cơ thể dán sát vào nhau là chuyện rất đỗi bình thường.
Sau khi xả sạch tóc, Trần Câu mím môi, quay lưng về phía hắn.
"Sao thế." Bùi Kính Xuyên đứng phía sau cười hỏi: "Chẳng phải mới nãy em còn nhìn say sưa lắm mà?"
Đúng là có nhìn đắm đuối thật, còn nhìn thêm vài giây nữa chắc là nổ súng cướp cò luôn mất.
Tính ra đó cũng là mục đích của Trần Câu, nhưng thời điểm tầm mắt cậu thật sự dừng lại trên đường nét cơ bắp đẹp đẽ ấy, thì cậu vẫn không khỏi thẹn thùng. Thân hình của Bùi Kính Xuyên rất đẹp, đặc biệt là cánh tay và vùng ngực bụng, những đường cong cực kỳ nảy nở lại không quá khoa trương, tựa như một pho tượng Hy Lạp tinh xảo, trẻ trung và tuấn tú nhất, phô diễn đầy đủ sức sống căng tràn của cơ thể nhân loại.
Trên cơ bụng săn là những đường gân xanh nổi lên rõ rệt, hai đường nhân ngư sắc nét như được khảm vào cơ thể, càng đi xuống sâu hơn nữa thì Trần Câu không dám nhìn tiếp.
Trong đầu cậu cứ quanh quẩn câu nói kia.
"Cây to thì rễ sâu."
Big data đúng là hại chết con người ta, làm Trần Câu phải đào lỗ chui xuống đất trước mặt đối tượng thầm mến. Nhưng Bùi Kính Xuyên quả thực có đủ tự tin để nói câu đó, bởi chỉ với vài cái liếc lướt qua thôi cũng đã đủ để khiến Trần Câu mặt đỏ tim đập.
Cả hai đều im lặng không nói gì.
Tuy nói là tắm rửa, nhưng thực ra chỉ là dầm mưa xong thì xối qua người cho sạch. Cơ mà Trần Câu cứ chầm chạp xoa xà phòng lên người khiến quá trình này như bị kéo dài đến vô tận.
Bùi Kính Xuyên gọi cậu.
"Cún con, tắm xong chưa?"
Không có ai đáp lời.
Bùi Kính Xuyên lại gọi: "Trần Câu?"
Hắn đã tắm gần xong, trên tay cầm một chiếc khăn mềm lau tóc, hơi lùi lại, trên cánh tay vẫn còn vương những giọt nước lấp lánh nhỏ giọt theo động tác của hắn, uốn lượn thành một vệt nước mờ mờ.
Trần Câu vẫn không xoay người lại.
Bùi Kính Xuyên đặt khăn xuống, thò đầu qua sang kéo dài giọng: "Thầy Trần—"
Trần Câu quay phắt đầu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!