"Cảm ơn."
Trần Câu mỉm cười ra hiệu với đối phương, ánh mắt chạm nhau, người nhân viên vừa đặt ly cà phê xuống lặng lẽ đỏ mặt.
"Chắc chủ tịch Bùi phải bận một lúc nữa." Anh nhân viên giữ nụ cười lịch sự. "Phiền anh đợi ở đây một lát."
Đây là một căn phòng tương đối nhỏ nên cũng riêng tư hơn một chút. Trần Câu ngồi trên sô pha, bên cạnh là một chậu trầu bà lá xẻ, những tán lá to màu xanh đậm nhẹ nhàng rủ xuống, mang theo sức sống mãnh liệt của rừng mưa nhiệt đới.
Trần Câu thích loại cây này, bèn ngắm thêm một lúc nữa. Song vừa cầm tách cà phê lên mới thấy đối phương vẫn chưa đi.
Đó là anh chàng trẻ trung tóc xoăn, mặc bộ vest chỉnh tề nghiêm chỉnh đứng bên cạnh.
Trần Câu ngẩn người, đặt tách cà phê xuống.
Cậu làm giáo viên nên đã quen với việc mình đứng trên bục giảng, bên dưới là những khuôn mặt trẻ trung phơi phới ngẩng lên, cho nên trong tình huống đảo ngược lại thế này Trần Câu thật sự có hơi lạ lẫm, trong lòng thầm nghĩ Bùi Kính Xuyên yêu cầu cũng khắt khe thật đấy, sao mà ngồi trong phòng cho khách mà còn bị nhìn chằm chằm thế này.
Trần Câu cũng không định trộm chậu trầu bà lá xẻ kia đi.
Hôm nay trời cứ mưa không ngớt, buổi trưa cậu nhắn tin cho Bùi Kính Xuyên nói, muốn đến đón đối phương tan làm.
"Dù sao đang nghỉ hè nên cũng không có việc gì làm." Trần Câu nằm sấp trên giường gõ phím: "Với cả không xa lắm, có được không?"
Tin nhắn vừa được gửi đi là Bùi Kính Xuyên liền gọi tới. Bên kia dường như đang hơi bận, cho nên hắn chỉ nói ngắn gọn một tiếng được, và dặn Trần Câu mặc ấm một chút.
Thế là Trần Câu thấy cũng sắp đến giờ, bèn cầm ô thong thả đi về phía tòa nhà văn phòng trung tâm tài chính.
Hai người đã hẹn nhau sẽ cùng đi bộ về.
Dù sao mưa cũng đã gần tạnh, lúc ra khỏi công ty bầu trời sẽ đẹp đến không ngờ, biết đâu còn có thể nhìn thấy cầu vồng, nếu thế hai người có thể che chung một chiếc ô, dẫm lên những vũng nước nhỏ tản bộ về nhà.
Đến cả ô cậu cũng không muốn bật ra nữa rồi.
"Anh đừng vội xuống." Trần Câu đã dặn Bùi Kính Xuyên. "Em ở dưới lầu đợi anh là được."
Cậu cũng rất muốn ở lại chỗ làm việc của Bùi Kính Xuyên thêm lúc nữa.
Thật sự khó mà nói rõ, có lẽ là vì từng xa cách sáu năm với đối phương, vậy nên bây giờ phải cố gắng hết sức để kéo gần khoảng cách.
Những dấu vết mà tối qua Bùi Kính Xuyên để lại trên người cậu về cơ bản đều ở những vị trí kín đáo như xương quai xanh, bên hông và đùi trong. Cậu mặc lót thêm lớp áo thun cotton, còn khoác một chiếc sơ mi sáng màu bên ngoài, che lại như vậy sẽ không thể nhìn ra chút mập mờ nào.
Cho nên trong mắt anh chàng nhân viên này, Trần Câu toát lên dáng vẻ trầm lặng và ôn hòa.
Thậm chí còn có chút cấm dục.
Chắc là... chưa có người yêu đâu nhỉ? Dù sao cũng không đeo nhẫn, cũng không có trang sức gì đặc biệt.
Thân là gay, lâu lắm rồi anh mới gặp kiểu đàn ông như Trần Câu. Thực ra ngay từ giây phút Trần Câu qua đường thì anh đã để ý đến cậu.
Trong làn mưa phùn đó, chàng trai trẻ tuổi đang đợi đèn đỏ. Chiếc áo sơ mi mở rộng để lộ áo thun trắng bên trong, chiếc quần kaki dường như hơi dài, ống quần xắn lên khoảng hai nếp —— vừa tính tan làm, trông thấy cảnh ấy anh bèn dừng lại, hai mắt sáng rực đăm đăm nhìn cậu, hoàn toàn bị khuôn mặt thanh tú kia thu hút.
Làn da rất trắng, gương mặt thật xinh đẹp, thậm chí có thể dùng một phép ví von không mấy phù hợp, đó chính là tựa như một bức tranh thủy mặc sống.
Thật ra ngoài ngoại hình nổi bật hấp dẫn ánh nhìn, thì điều khiến người khác không thể dời mắt chính là khí chất trên người Trần Câu.
Hệt như một tách trà vừa pha, tỏa ra hương thơm thoang thoảng giữa khe suối trong núi sâu.
Dịu dàng, khiêm tốn, không hề mang theo bất cứ sự vội vã thường thấy nào ở người hiện đại.
Và cả giọng nói cũng rất hay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!