Chương 2: (Vô Đề)

Đầu óc Trần Câu trống rỗng.

Cậu theo bản năng giơ tay lên nhấn giữ dòng thông báo kia, cố gắng xóa nó đi..... Nhưng vô dụng.

Trần Câu suy tư trong một chốc, sau đó cậu thoát khỏi đoạn chat rồi xóa trò chuyện với Bùi Kính Xuyên.

Tuy hai người cũng chẳng nhắn gì với nhau, chỉ độc mỗi dòng tin nhắn đáng thương như vậy thôi, nhưng ít nhất Trần Câu có thể giả vờ như không thấy gì.

Sau đó cậu bấm vào trang cá nhân, im lặng nhìn chằm chằm vào phần cài đặt "vỗ nhẹ".

Cuối cùng cậu cũng nhớ ra đã thời điểm viết thứ này rồi.

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, cả khối cùng nhau tổ chức tiệc liên hoan. Giáo viên ai nấy được nghỉ hè là tinh thần sảng khoái hẳn ra. Cả đám uống đến mức say bí tỉ, rồi không biết sao lại bắt đầu nói nhảm. Ngay cả Trần Câu cũng bị chuốc cho mấy ly, đầu óc choáng váng ngồi đấu khẩu với thầy dạy vật lý.

Rồi cãi thua mất tiêu.

Trần Câu tức đến nỗi dùng luôn tiếng Anh mắng anh ta.

Thầy vật lý vô cùng kiêu ngạo nói: "Thử cược xem số lượng mấy đứa nhóc vào được cuộc thi năm nay không!"

Trần Câu vỗ bàn cái bốp: "Chơi luôn."

Vốn dĩ danh sách đã có rồi, nằm trong tay giáo viên chủ nhiệm ấy, chỉ là chưa công bố thôi. Trần Câu rất tự tin số lượng học sinh vào vòng chung kết môn tiếng anh chắc chắn sẽ nhiều hơn vật lý. Mấy học sinh giỏi đều do một tay cậu dẫn dắt từ lớp 10, sức học rất được.

Giáo viên vật lý mồm miệng hết sức láu cá: "Nếu ông thua thì hội thao mùa thu ông phải đăng ký chạy ba nghìn mét cho tôi."

Trần Câu không hề lép vế: "Thế lỡ ông thua thì sao?"

"Hai lớp buổi tối tôi nhường cho ông tất, tôi sẽ bảo lớp trưởng hướng dẫn cho mấy đứa kia học nghe tiếng anh."

Trần Câu soạt một phát ngồi thẳng dậy.

Nửa phút sau.

"Chạy xong ba nghìn mét chắc tôi cũng mất luôn cái mạng quá." Trần Câu thuyết phục thầy vật lý, cố gắng gợi lòng thương từ người ta. "Tôi thấy không hợp lắm ông ạ."

Đúng là không hợp thật.

Sau đó mọi người đều nốc không ít rượu, giáo viên chủ nhiệm thì mất tiêu cái gọng kính, giáo viên ngữ văn nằm gục trên bàn ngáy khò khò, giáo viên toán vừa gọi điện thoại vừa cãi nhau với sếp. Còn tên khốn dạy vật lý kia nửa đùa nửa thật nói, hay là làm chuyện gì đó vui vẻ ngại ngùng tí nhỉ, vào trong nhóm tỏ tình chẳng hạn?

Trần Câu nắm chặt điện thoại nói, ông đừng có thế chứ, tôi còn muốn làm thầy giáo mẫu mực mà.

Tóm lại cậu chả nhớ mình đã mặc cả thế nào mà lại vào cái cài đặt "vỗ nhẹ" này. Trần Câu nghĩ đã lỡ rồi thì cho lỡ luôn, thế là cậu viết thêm một câu ngượng chín mặt.

Chủ yếu là vì mỗi khi nhắc tới chuyện "vỗ" này, Trần Câu lại nhớ đến năm đó có một Bùi Kính Xuyên ngồi sau bàn mình.

Có lần đang giờ chuyển tiết, Trần Câu cứ ngốc nghếch ngồi cười đùa với mấy đứa bạn mãi. Chuông vào tiết tiếp theo đã vang lên, ngay khoảnh khắc giáo viên chủ nhiệm sắp bước vào lớp Bùi Kính Xuyên tiện tay vỗ nhẹ mông cậu nói, đừng nghịch nữa.

Lực vỗ không mạnh không nhẹ, Bùi Kính Xuyên còn khẽ mỉm cười.

Mà nay phong thủy luân chuyển, mấy giáo viên khác bắt đầu "vỗ" cậu trong nhóm chat, ai nấy cũng tấm tắc khen cong thật đó.

Buổi liên hoan kết thúc, Trần Câu cũng quên béng luôn chuyện này.

Suy cho cùng cũng tỉnh rượu rồi, Trần Câu lại trở về với hình tượng nghiêm chỉnh giữ kẽ như mọi ngày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!