Chương 19: (Vô Đề)

Những viên thuốc chất đống trong lòng bàn tay nhiều đến mức sắp rơi ra ngoài.

Cổ tay mới nãy còn bị trói, cũng không biết người này lấy nó ra từ lúc nào rồi thuần thục buộc mấy vòng quanh cổ tay cậu. Sau khi da thịt ma sát lẫn nhau xong Bùi Kính Xuyên mới nới lỏng cà vạt, trả tự lại do cho đối phương.

"Anh đang làm gì vậy?" Trần Câu líu lưỡi, kinh ngạc nhìn hắn: "Anh định làm gì?"

Bùi Kính Xuyên cầm cốc nước trên bàn lên, dịu dàng cười nói: "Xin lỗi nhé, phiền em phải đợi một lát."

Ngay khoảnh khắc đó Trần Câu liền được thông não cái gì là cháy cpu não.

Cậu không buồn đếm xỉa đến chỗ eo và chân đang đau nhói mà nhảy khỏi ghế sô pha lao tới, khàn giọng hét lên: "Đợi đã——"

Cả một đống thuốc thế kia!

Cậu mới bắt đầu yêu đương thôi mà, không thể cứ vậy chết trên giường đâu.

Hơn nữa cái liều lượng này đáng sợ quá rồi, dù có sống qua đêm nay thì Trần Câu cũng chẳng dám tưởng tượng, Bùi Kính Xuyên uống nhiều thuốc như vậy cùng một lúc sẽ có hậu quả gì.

Thời gian không cho phép cậu suy nghĩ tại sao Bùi Kính Xuyên lại phải uống thứ đó.

Trần Câu chỉ cảm thấy giữ được mạng là chuyện quan trọng nhất.

"Đừng uống mà!"

Cậu chạy chân trần đến, bám chặt lấy cánh tay Bùi Kính Xuyên. Sau một hồi thở gấp mới nghiêm túc nói: "Nếu không, không phải anh chết thì cũng là em toi đời."

"Không đến mức đó." Bùi Kính Xuyên đặt cốc xuống, dùng tay kia ôm lấy eo Trần Câu. "Em nghỉ ngơi trước đi, anh sắp xong rồi."

Hai người bọn họ từ nãy giờ cứ vờn qua vờn lại, lúc này ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng. Rõ ràng đang là buổi chiều, nhưng ánh sáng lại lờ mờ ảm đạm, những tầng mây dày cộp cuồn cuộn kéo tới, dáng vẻ đáng gờm của thiên nhiên lúc này lộ rõ mồn một. Mưa to như trút nước, sấm sét đì đùng không cần bất kỳ lý do gì nhấn chìm thành phố trong mưa gió bão bùng.

Bùi Kính Xuyên véo nhẹ mũi Trần Câu.

Hệt như chủ nhân đang dỗ dành cún nhỏ đòi ra ngoài chơi vậy.

Dây đeo chưa lấy, giày chưa thay, bên ngoài vẫn còn mưa lớn, cún con ngoan đừng vội.

Nhưng đây là chuyện hệ trọng đến tính mạng, không phải là chuyện có vội vàng hay không.

Thấy Bùi Kính Xuyên không có ý định đặt thuốc xuống, Trần Câu hoảng lắm rồi, bất chấp tất cả lắc đầu: "Em không làm nữa!"

"Hửm?"

Bùi Kính Xuyên lại ôm lấy eo đối phương, kéo sát vào người mình hơn. Mới vừa ăn nho xong nên lúc này trong không khí vẫn còn vương lại một mùi thơm chua ngọt. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong đó đều đong đầy ý cười.

Mặc dù cực kỳ ngượng, gò má cũng vì xấu hổ mà nóng bừng lên, nhưng Trần Câu không còn quá ưu tư. Khi nãy mình và Bùi Kính Xuyên đều đã làm bừa, còn gì là trong sáng nữa chứ. Cậu là một người rất thành thật với bản thân, nỗi kinh ngạc ban đầu qua đi, lập tức khoan dung chấp nhận những việc làm của đối phương.

Tuy vừa mới bắt đầu yêu đương đã thế này, thực sự có chút...

Trần Câu ngẩng đầu, liếc nhìn Bùi Kính Xuyên.

Gương mặt tuấn tú của hắn vẫn đang nở nụ cười nhàn nhạt, đôi hàng mi đen dày còn hơi ẩm ướt, chẳng biết có phải do cậu để lại những vết tích đó không. Cũng có thể xem như hai người dằn vặt lẫn nhau, một người không thể phối hợp được cứ ngã xuống, người kia thì tham lam muốn "ăn" nhiều hơn. Đặc biệt là sống mũi cao thẳng của Bùi Kính Xuyên cũng bị va chạm rất nhiều.

Cậu có thể cảm nhận được Bùi Kính Xuyên cũng không có nhiều kinh nghiệm.

Cho nên chủ yếu vẫn là giác quan cảm thấy k. ích t. hích.

Đủ rồi.

Cậu sắp đầu hàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!