Chương 18: (Vô Đề)

Bùi Kính Xuyên nhất thời không phản ứng kịp.

Góc rèm cửa sổ bị gió hất lên phát ra tiếng phần phật. Buổi sáng trời vẫn còn trắng như bụng cá, vậy mà bây giờ đã biến thành những đám mây đen nặng trĩu xám xịt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra những tia chớp trắng bạc gầm thét xé toạc cả bầu trời.

Hắn im lặng nhìn Trần Câu một lúc, sau đó đưa tay vén tay áo cậu. Tối qua ở bệnh viện Trần Câu ngủ mê man, vết bỏng cũng được xử lý lại. Lúc này đây trên làn da mịn màng có vài vết ửng đỏ nổi lên, tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng.

Bùi Kính Xuyên đột nhiên lên tiếng: "Xin lỗi."

Trái tim Trần Câu giật thót.

Bởi vì trong đôi mắt luôn hững hờ kia lại xuất hiện một vẻ... đau khổ chẳng thể gọi tên.

"Hai ngày nay anh chỉ toàn xin lỗi em." Trần Câu hạ giọng đáp. "Không sao đâu."

Cậu cảm thấy Bùi Kính Xuyên đang buồn.

Trần Câu không giỏi dỗ dành người khác, trước kia mỗi khi chọc giận người ta, cậu sẽ dụi đầu vai hoặc ngực đối phương, rồi ngẩng mặt lên với đôi mắt long lanh nói, đừng buồn nữa nhé, tôi mời cậu ăn cơm được không?

Trong quan niệm của Trần Câu, hành động thân mật như mấy bé thú nhỏ này là một chuyện rất bình thường, dĩ nhiên chỉ đối với người cậu thích. Cậu có thể không chút e dè dụi vào lòng bố mẹ, dụi vào lòng Bùi Kính Xuyên, cảm thấy thoải mái mà nũng nịu.

"Anh muốn uống cà phê không?" Giọng cậu rất mềm mại: "Trong bếp có canh ngân nhĩ táo đỏ đấy, em cho đường phèn vào nữa, rất ngọt."

Ánh mắt đang hết sức nặng nề của Bùi Kính Xuyên đột nhiên đong đầy ý cười.

Kế đó hắn nhắm mắt lại, ôm lấy eo Trần Câu nhẹ nhàng áp mặt lên.

Mái tóc vẫn còn hơi ẩm.

Trần Câu "a" một tiếng, giơ tay chầm chậm xoa đầu Bùi Kính Xuyên. Tóc hắn rất lạnh và hơi cứng, cậu không hề có chút ý nghĩ đen anh nào, chỉ đơn giản là đang an ủi người mình thích. Tuy không hiểu đối phương buồn vì chuyện gì, nhưng Trần Câu bằng lòng bên cạnh vỗ về hắn.

"Đáng lẽ phải để anh nói trước." Bùi Kính Xuyên vùi mặt vào lòng Trần Câu, giọng hơi nghèn nghẹn: "Anh đã nghĩ, mình phải là người tỏ tình với em trước."

Trần Câu cảm thấy thân nhiệt của đối phương thật cao, hơi thở nóng rực phả vào bụng cậu, cách một lớp áo cũng mang đến cảm giác hơi ngứa.

Cậu đưa tay lau mặt hắn: "Như vậy cũng không sao cả, chẳng lẽ em nói trước thì không ổn à?"

"Không hề, anh rất vui."

"Hầy, vậy mà em còn lo anh đang buồn."

"Đâu có, sao anh lại khiến em hiểu lầm thế này? Anh vui đến nỗi sắp phát điên mất thôi."

Sau một hồi im lặng, Trần Câu hỏi: "Anh cũng thích em từ lâu rồi sao?"

"Ừm." Bùi Kính Xuyên trả lời: "Có lẽ còn lâu hơn em thích anh một chút."

"Vậy là nhất kiến chung tình à?"

"Phải, anh vừa gặp em là đã yêu."

Trần Câu lại "ồ" một tiếng, nói: "Em có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh."

Cuối cùng Bùi Kính Xuyên cũng ngẩng mặt lên: "Được, anh sẽ kể cho em nghe từng chuyện một."

Cả hai từng nghĩ, lúc mình thổ lộ tình cảm sẽ phải kinh thiên động địa biết bao. Phải ở một nơi được trang hoàng tỉ mỉ và lãng mạn, không cần người khác chứng kiến nhưng nhất định phải có thật nhiều hoa đẹp. Thế nhưng tới khi thật sự nói ra thì lại giống như những người bạn thân thiết, mỗi ngày đều chia sẻ những tâm sự trong lòng của mình.

Con trai thì có gì mà tâm sự chứ?

Bùi Kính Xuyên cứ thế nhìn Trần Câu không chớp mắt. Ánh mắt của hắn quá chăm chú, cứ nhìn mãi nhìn mãi, thật sự khiến Trần Câu cũng buồn lây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!