Cảm giác tê dại như điện giật lập tức lan dọc khắp toàn thân.
Trần Câu bị hôn đến nỗi ngã người ra phía sau, eo cậu tựa như va vào bàn ăn nhưng lại không phải thế, bởi vì Bùi Kính Xuyên đã đưa tay đỡ lấy. Mọi thứ trở nên thật khó tin, tiếng bước chân loạng choạng, tiếng th. ở d. ốc cùng với tiếng hôn đập thẳng vào màng nhĩ, mãi cho đến khi cả hai cùng nhau ngã xuống chiếc sô pha mềm mại. Trời đất quay cuồng, ánh đèn trên trần nhà phản chiếu trong đôi mắt của Trần Câu.
Từ nãy đến giờ cậu vẫn luôn mở mắt.
Cậu quá đỗi kinh ngạc, không kịp phản ứng lại, không có kinh nghiệm, và hoàn toàn không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Bàn tay Bùi Kính Xuyên siết chặt tóc cậu, thực ra có hơi đau một chút, và cả khóe miệng cũng hơi nhoi nhói. Tay khác của Bùi Kính Xuyên nắm chặt lấy cằm, buộc cậu phải há miệng thật lớn. Thì ra hôn là như vậy sao?
Thật sự khác xa với những gì Trần Câu từng tưởng tượng.
Chẳng biết là thật hay là mơ, cậu vẫn luôn có một ấn tượng rất mơ hồ. Đó là một buổi chiều mùa hè gió thổi man mát, mọi người đều đang có tiết thể dục ở sân trường. Trong phòng học rộng lớn chỉ còn lại thiếu niên lẻ loi, buồn chán ngủ gục trên bàn. Mà bên cạnh thiếu niên ấy là bóng người lặng lẽ cúi người xuống, lướt qua khóe môi thiếu niên.
Tựa như một giấc mộng.
Giờ đây, cảm giác ấm áp và cái ôm mạnh mẽ của đối phương mới chân thật làm sao. Chiếc áo sơ mi của Bùi Kính Xuyên trở nên nhăn nhúm, ngón tay cái của hắn lau đi vệt nước bọt nơi khóe miệng cậu. Trần Câu không chịu nổi, cậu khó thở, lồng ngực phập phồng dữ dội. Cậu vươn đôi tay đã mềm nhũn đẩy vai đối phương nhưng đều phí công vô ích.
"Buông…"
Lời còn chưa kịp dứt thì lại bị đuổi theo.
Bùi Kính Xuyên xoay khuôn mặt đang nghiêng sang một bên của cậu lại. Hắn th. ở d. ốc, tay kia cuối cùng cũng buông tóc Trần Câu. Hắn chống tay kề sát vào bên tai cậu, im lặng chẳng nói gì, cứ thế nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu. Gương mặt Trần Câu đỏ như rỉ máu, cả người cứng đờ không rục rịch nổi.
Hắn cúi đầu xuống, lại hôn cậu.
Thực ra cũng có thể coi hành động này của hắn là làm liều. Bùi Kính Xuyên không có kinh nghiệm, cũng không biết hôn sao cho đúng, tất cả chỉ dựa vào bản năng. Hắn cứ ôm lấy mặt Trần Câu tiếp tục hôn một cách lộn xộn như vậy, song bấy giờ động tác đã dịu dàng hơn khi nãy, hắn sợ làm Trần Câu đau. Trên chiếc ghế sô pha mềm mại là hình ảnh hai người đàn ông trưởng thành đang đè lên nhau, chân quấn lấy chân, quần áo nhăn thành một đống, mỗi một cử động của họ đều làm cái ghế phát ra tiếng "cọt kẹt" khe khẽ. Nỗi khát khao mãnh liệt như thế, ai có thể ngờ rằng đó lại là nụ hôn đầu cơ chứ. Ngay cả vầng trăng ngoài cửa sổ cũng thấy ngượng ngùng thay, thật sự không dám nhìn vào khung cảnh ấy.
Lòng bàn tay Trần Câu ướt đẫm mồ hôi, trái tim cậu đập nhanh đến nghẹt thở. Rõ ràng đã không chịu nổi nữa, cậu vừa đẩy người ta ra rồi vừa loạng choạng đáp lại. Bên ngoài trời đã tối đen nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ dưới lầu. Chả lẽ là vì cuối tuần? Con cháu xách theo hoa quả đến nhà cha mẹ ăn cơm, buổi tối xem TV lâu hơn một chút, tiếng trò chuyện huyên náo lúc gần lúc xa.
"Bên ngoài có người…"
Cuối cùng Trần Câu cũng gắng gượng quay mặt đi. Cậu chống tay ngồi dậy, hoảng loạn như một cậu học sinh cấp hai yêu sớm đang trốn ở góc cầu thang nghe ngóng động tĩnh của giáo viên.
Bùi Kính Xuyên nuốt nước bọt đứng dậy, tiện tay tắt đèn phòng khách.
Trong phòng lập tức tối om, lúc này đây Trần Câu mới nhận ra bản thân buồn cười đến nhường nào. Cậu đang ở nhà của mình, muốn hôn thế nào, hôn bao lâu, ai có thể nhìn thấy chứ, mà dù có nhìn thấy thì ai có quyền chỉ trỏ này nọ?
Nhưng cho dù chỉ là chút ánh trăng rọi vào thôi cũng đủ khiến cậu kinh hãi.
Bùi Kính Xuyên quỳ một gối trên sô pha chăm chú nhìn cậu. Dù không có ánh đèn nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt kia sáng đến kinh người. Trần Câu nghĩ đối phương định nói gì đó, nhưng bầu không khí lại yên tĩnh đến mức có thể ngửi thấy hương đào thanh mát, Bùi Kính Xuyên cũng không lên tiếng.
Hắn chỉ áp sát người tới, hôn lên đôi môi cậu lần nữa.
Lần này Trần Câu không bị ấn xuống ghế, cả hai mặt đối mặt ôm lấy nhau mà hôn. Một tay Bùi Kính Xuyên ôm lấy eo Trần Câu, tay kia liên tục vuốt ve gò má, dái tai, và cả yết hầu đang khẽ cử động của cậu.
Trần Câu thật sự sắp không thở nổi nữa rồi.
Trước mắt cậu dần tối mờ đi, cảm giác như có một ngọn lửa đang trườn trên da thịt mình. Bùi Kính Xuyên không chạm vào những bộ phận nhạy cảm của cậu, hắn vẫn giữ chừng mực và ranh giới. Nhưng cho dù chỉ là bị nắm lấy gáy cũng đã khiến cậu phải đầu hàng. Cảm giác run rẩy mãnh liệt nuốt chửng thần kinh, những dòng điện nhỏ xíu châm chích vào tim, từ xương cụt đến đầu ngón tay gần như đều tê dại.
Bởi vì Bùi Kính Xuyên thuận thế sờ so. ạng lưng cậu.
Nhưng đó chỉ là hành động trong vô thức, hắn không hề luồn tay vào trong áo. Hắn quá thích cậu, thích đến độ không biết phải làm sao. Hắn cảm thấy hôn vẫn không đủ, hắn muốn ôm lấy vuốt ve cậu, thậm chí hận không thể khẽ khàng cắn lên má cậu một cái.
Nhưng Bùi Kính Xuyên đột nhiên khựng lại, trái tim cũng ngừng đập theo.
"Trần Câu!"
Không có ai đáp lại tiếng gọi đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!