"Rầm!"
Bởi vì đứng dậy quá gấp nên đầu gối cậu va vào bàn trà, quả đào để trên đó lăn lốc hai vòng, cuối cùng vẫn rơi xuống đất.
Lồng ngực Trần Câu phập phồng, bàn tay buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm. Cậu run rẩy rất khẽ, gần như không thể nhận ra.
Bùi Kính Xuyên lập tức đứng dậy: "Xin lỗi."
Hắn đã quá nóng vội rồi. Hắn không nên thoắt cái đã dò hỏi cậu, càng không nên nửa đùa nửa thật nói tôi còn nghĩ cậu thích đàn ông.
Như thế bảo Trần Câu phải đáp lại sao đây?
Nếu Trần Câu thật sự có cùng xu hướng t. ính d. ục với hắn thì càng không thể đốt cháy giai đoạn. Bùi Kính Xuyên đã bắt đầu kín đáo đưa ra những ám chỉ, chầm chậm xâm chiếm thế giới của Trần Câu. Bất kể là thể xác hay tâm hồn, hắn đều muốn giữ lấy thật chặt.
Còn nếu Trần Câu không có ý đó.....
Bùi Kính Xuyên nuốt nước bọt.
Thế nhưng hắn vẫn không kiềm chế được nỗi hoang mang trong lòng. Thứ âm thanh gào rú của lão bố tám năm trước vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
"Tao không ngờ mày lại đi thích một thằng con trai?"
"Mày cho rằng nó sẽ không thấy kinh tởm mày sao!"
Những tấm ảnh hắn nâng niu suốt hai năm qua bị ông ta thô bạo hất tung lên rồi rơi vãi đầy đất. Khi đó Bùi Kính Xuyên vẫn còn quá trẻ, dù cho hắn nghĩ rằng vòng tay của mình đã đủ mạnh mẽ, đã đủ để có thể che chở cho Trần Câu, đã đủ để bảo vệ thiếu niên ốm yếu luôn bị những cơn ho hành hạ mỗi khi mùa đông kéo tới kia.
Nhưng vẫn chẳng thể đối chọi lại với quy tắc của thế giới người lớn.
Hắn như kẻ chết đuối trèo lên từ biển sâu, chưa kịp thở đã bị sóng dữ ngập trời quật vào bãi đá ngầm. Lớp bọt trắng xóa tan đi rồi lại dồn dập xô tới, dịu dàng vỗ về thiếu niên thương tích đầy mình kia.
Bùi Kính Xuyên đứng trước người bố đang nổi cơn thịnh nộ, bình tĩnh lau đi vết máu nơi khóe miệng: "... Con đồng ý."
Ông ta giận đến độ bật cười: "Tốt nhất là mày nên như vậy, tao còn tưởng mày sẽ lấy cái chết ra để ép tao đấy."
"Sao có thể chứ."
Cuối cùng Bùi Kính Xuyên cũng nhướn đôi mắt mỏng kia lên, giống như cái cách hắn chất vấn cách giải bài của giáo viên trên lớp vậy, không cảm xúc, cũng không nhắm vào bất kỳ ai.
"Con sẽ không dùng cái chết để uy hiếp bố đâu."
Hắn muốn dùng quãng đời còn lại của mình để cùng Trần Câu sống thật tốt.
Còn nếu ông ta dám dùng những thủ đoạn hạ lưu ra tay với hắn, khi đó hắn mới liều mạng kéo theo đối phương cùng nhau xuống địa ngục.
Ra nước ngoài rồi Bùi Kính Xuyên cố tình không liên lạc với Trần Câu nữa. Hắn chầm chậm xóa đi sự tồn tại của mình, như vậy ít nhất có thể bảo vệ cậu ở mức tối đa.
Bùi Kính Xuyên biết mình đã làm tổn thương trái tim Trần Câu.
Nhưng hắn cũng rất mừng khi thấy cậu chẳng hề bị chuyện đó ảnh hưởng, cậu vẫn sống rất tốt.
Bùi Kính Xuyên cô độc bước đi trên con đường gập ghềnh đầy chông gai này suốt tám năm ròng rã, giờ đây hắn đã có thể xuất hiện trước mặt người mình thương mà không cần để tâm đến những lời đàm tiếu và kìm kẹp từ gia tộc. Bùi Kính Xuyên của bây giờ đã đủ mạnh mẽ, đủ tàn nhẫn, hắn nắm giữ quyền lực trong tay, trở thành kẻ đứng đầu được người khác ước ao. Hắn trở thành người thừa kế đúng như những gì bố hắn từng kỳ vọng.
Chỉ là không tiếp quản vị trí của ông ta mà thôi.
Quả đào kia trơ trọi nằm dưới đất, nó là một quả đào giòn đỏ mọng, sau khi rửa xong lại tỏa ra hương thơm đầy ngọt ngào. Thế nhưng chẳng ai để ý đến nó, cũng không có ai buồn nhặt lên. Trần Câu đi rất nhanh, suýt chút nữa là đá phải lớp lông tơ trên đó.
"Xin lỗi." Bùi Kính Xuyên nắm lấy cổ tay cậu: "Tôi không có ý gì khác."
Trần Câu phản ứng rất mạnh: "Dĩ nhiên tôi biết cậu không có ý gì khác!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!