Đúng là Trần Câu có rất nhiều điều muốn hỏi.
Tại sao lại quyết định ra nước ngoài học, tại sao âm thầm cắt đứt liên lạc, rồi tại sao lại đột nhiên quay về, và cả hôm nay đi đường có bị trả thù không?
Cậu vẫn còn canh cánh lý do Bùi Kính Xuyên ở nhờ.
Còn những chuyện khác hiện tại không nằm trong phạm vi cân nhắc của Trần Câu.
Cậu thích Bùi Kính Xuyên lâu như vậy, yêu thầm đối với cậu đã không còn là nỗi cay đắng, mà như thói quen như ăn ba bữa một ngày, uống thuốc đúng giờ vậy.
"Cậu định ở lại bao lâu?"
Trần Câu thả áo xuống che đi vết thương, hai tay ngoan ngoãn chồng lên nhau đặt trên đầu gối: "À..... ý tôi là, lần này cậu về rồi có phải không cần ra nước ngoài nữa không."
Trần Câu liếc nhìn, cảm thấy Bùi Kính Xuyên dường như hơi ngập ngừng.
Bùi Kính Xuyên thở dài, ngón tay rút ra khỏi nút thắt cà vạt, hắn thấp giọng nói: "Ở lại."
Trần Câu thật sự rất vui: "Tốt quá đi."
Cậu biết Bùi Kính Xuyên không mấy hòa thuận với gia đình mình, lần này về nước hẳn là phải tiếp quản công ty của bố, nhưng cụ thể ra sao thì Trần Câu không rõ lắm. Cậu cũng chẳng định hỏi thêm, bởi vì giờ phút này ánh đèn trở nên ái muội, Bùi Kính Xuyên đang mỉm cười nhìn cậu.
Trái tim thoáng chốc loạn nhịp.
"Hết rồi." Trần Câu đột ngột đứng dậy. "Nghỉ sớm nhé?"
Bùi Kính Xuyên liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Còn sớm mà cậu đã định ngủ rồi?"
Trần Câu cứng đầu đáp: "Ừm."
Con người ta hễ khi nào hoảng hốt là sẽ theo thói quen muốn nắm lấy thứ gì đó. Trần Câu tiện tay cầm điện thoại: "Hơn chín giờ... cũng không sớm nữa, nhất là cậu còn phải đi làm, tôi nghỉ hè có thể thức khuya thêm chút haha…"
Gì mà rối tung lên vậy nè.
Bùi Kính Xuyên không nhúc nhích, khẽ nheo mắt hỏi: "Ốp điện thoại dễ thương thật, cậu tự mua hay người khác tặng?"
Giữa những đám mây màu hồng phấn là một con Cinnamon đang véo má mình.
Trần Câu còn chưa kịp trả lời thì đã nghe đối phương gặng hỏi: "Là... người yêu tặng cho cậu?"
"Không phải." Trần Câu đặt điện thoại xuống: "Tôi chưa hẹn hò với ai cả."
"Tôi cũng không." Bùi Kính Xuyên rút cà vạt ra rồi treo trên ngón tay. "Đi thôi, buổi tối của hai kẻ độc thân chúng ta không nên đơn điệu như vậy."
Trần Câu há hốc: "Hả?"
"Không phải cậu thích đi dạo nhất sao." Bùi Kính Xuyên đứng dậy. "Hồi đi học ấy, mỗi lần ăn cơm tối xong cậu đều đi dạo quanh sân thể dục rất lâu mà."
Lúc đó Trần Câu cố ý ra vẻ ông cụ non, nghiêm túc nói, ăn xong đi trăm bước sống được đến chín mươi chín tuổi.
Thực ra vì hồi nhỏ cậu hay ốm đau ít khi đến trường, ba mẹ công việc bận rộn sẽ gửi Trần Câu đến nhà bà nội. Người già tuổi tác đã cao, buổi tối thích vừa phe phẩy chiếc quạt hương bồ vừa tản bộ trong công viên, dĩ nhiên phải mang theo cả cậu cháu trai nhỏ của mình.
Lâu dần hình thành thói quen như thế.
Trần Câu mỉm cười: "Cũng được."
Bầu không khí mập mờ vừa rồi bay biến hết, Trần Câu vào phòng ngủ thay quần áo. Cúc áo cởi được một nửa lại ló đầu ra: "Cậu không thay quần áo à?"
Tuy đã tháo cà vạt nhưng mặc nguyên áo sơ mi vẫn không thoải mái mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!