Thật lòng mà nói Bùi Kính Xuyên không hiểu ý của Trần Câu lắm.
Bởi vì hắn nghe nhầm.
—— Sao cậu lại bị sốt thế này?
—— Sao cậu lại "nắng" lên vậy?
(fashao: sốt, fasao: "nắng" hai từ này đọc lên nghe khá giống nhau)
Hắn vẫn đang nắm lấy cằm Trần Câu, ngón cái chỉ cần dùng sức thêm chút nữa là có thể ép đối phương tiến lại gần mình, rồi dễ dàng hôn lên đôi môi kia.
Có "nắng" một chút thì đã sao, Bùi Kính Xuyên cảm thấy khá tốt ấy chứ.
Hắn cho rằng mình vẫn còn quá giữ kẽ trước mặt cậu, đương nhiên, nếu hắn hoàn toàn bộc lộ nội tâm thầm kín, rất có thể sẽ dọa Trần Câu sợ. Thế là ánh mắt Bùi Kính Xuyên tối sầm đi, hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó chẳng nói gì.
"Tôi đi lấy nhiệt kế cho cậu." Trần Câu nhíu mày. "Không khỏe phải nói cho tôi biết, đừng cố chịu đựng."
Nói xong cậu nghiêng mặt đi, xoay người định rời khỏi chỗ đó. Song còn chưa kịp đứng dậy đã bị Bùi Kính Xuyên kéo lại, giữ chặt cậu không cho phép vùng vẫy. Trần Câu bất ngờ bị ngã ra sau, lại rơi vào lòng Bùi Kính Xuyên lần nữa.
Bùi Kính Xuyên vén tay áo cậu lên.
"Cái gì đây?"
Trần Câu cũng cúi đầu nhìn theo.
Chỗ khớp xương cổ tay có vết bỏng màu đỏ rất rõ ràng.
"Không cẩn thận bị dầu bắn vào." Trần Câu rụt tay lại. "Tôi bôi thuốc rồi."
Bùi Kính Xuyên buông tay ra, nhưng rõ ràng hắn đang không vui: "Sau này đừng nấu cơm nữa, cứ để tôi."
Sau này?
Trần Câu khẽ hé môi rồi ngậm lại, ngắc ngứ chuyển chủ đề: "Tôi đi lấy nhiệt kế cho cậu trước đã."
"Tôi không sốt."
Bùi Kính Xuyên nói một cách chắc nịch: "Không cần đo, cũng không khó chịu chỗ nào cả."
"Ồ…"
Trần Câu buồn bã đáp, lúc này đây cậu chẳng biết phải nói gì. Cảm giác khó chịu lạ lùng xâm chiếm trái tim cậu, giống như một búi tóc tắc ngang trong đường ống. Khó chịu, bồn chồn, và cả nỗi bất an mơ hồ — cậu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế, mà chỉ mới nghe một cô bạn hồi còn học cấp ba kể lại.
Cô bạn ấy thích Bùi Kính Xuyên, muốn nhờ cậu hỏi giúp, lúc đó Trần Câu còn chưa nhận ra tình cảm của mình nên cũng vui vẻ hỏi hắn có thích cô gái nào không.
Cậu nhớ lúc đó Bùi Kính Xuyên đang xoay bút, nghe thấy vậy động tác thoáng khựng lại rồi lại tiếp tục xoay đều.
"Có không." Trần Câu nằm sấp trên bàn, hai mắt sáng lấp lánh. "Nói cho tôi nghe đi, tôi xin thề sẽ không nói cho người khác biết đâu!"
Cùng lắm là chỉ lén lút gợi ý cho cô bạn kia xíu xiu thôi..
"Không có." Bùi Kính Xuyên búng vào trán cậu một cái. "Nghĩ cái gì thế hả, ngốc nghếch."
Trần Câu ôm trán, vẫn còn cười được: "Vậy bây giờ cậu có thích ai không?"
Bùi Kính Xuyên liếc cậu một cái, chẳng hé môi.
"Chắc cũng phải yêu đương chứ." Trần Câu không bỏ cuộc, tiếp tục nói. "Lạ thật, sao tôi lại không tưởng tượng ra nổi dáng vẻ chìm trong tình yêu của cậu nhỉ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!