Trần Câu mở ngăn kéo, rút năm tệ từ trong bóp tiền rồi nhét vào tay Bùi Kính Xuyên.
"Đủ chưa?"
"Không biết." Bùi Kính Xuyên cười cười. "Nếu không đủ thì tôi lên lấy tiếp nhé?"
Trần Câu mấp máy môi, nhất thời chẳng rõ rốt cuộc hắn định làm gì.
Thời buổi này ai cũng chuyển khoản trả tiền, chẳng còn được mấy người dùng tiền mặt nữa. Trần Câu thường hay để một ít tiền lẻ trong bóp, thỉnh thoảng bắt gặp vài cụ già bày hàng bán ở ven đường cậu sẽ dùng tiền đó mua ủng hộ.
Cũng không phải mấy hàng quán kia không dán mã QR, chỉ là có một lần Trần Câu mua đài sen thì bà cụ bán hàng xấu hổ nói, cháu à cháu trả bằng tiền mặt được không, nếu quét mã tiền sẽ về thẳng tài khoản của con trai mất, chẳng tới được tay bà.
Thế là từ đó Trần Câu rất để ý tới chuyện này.
"Vậy thì để tôi đưa cậu thêm một ít."
Trần Câu xoay người, cầm cái bóp tiền khi nãy lên: "Một chai rượu nấu ăn cũng không tốn mấy đâu."
"Thôi không trêu cậu nữa." Bùi Kính Xuyên bỏ tờ tiền màu tím nhạt kia vào túi áo: "Tôi sẽ về ngay."
Trần Câu gật đầu, không còn quá để ý chuyện này, giờ đây tâm trí của cậu dồn hết vào bên trong nồi canh vịt già kia rồi. Từ buổi chiều Trần Câu đã bắt đầu chuẩn bị, bỏ thêm củ cải muối chua và măng non vào, chiếc nồi đất đặt trên bếp đun liu riu, tiếng nước sôi ùng ục và mùi thơm bật khỏi nắp nồi tỏa ra khắp nơi. Cậu quay trở lại phòng bếp, lấy nho để trong tủ lạnh ra rửa sạch, chờ Bùi Kính Xuyên trở về.
Lúc hầm canh Trần Câu đã dùng hết sạch rượu nấu ăn, bây giờ cậu cần nó để khử đi mùi tanh của tôm, chuẩn bị làm món trứng tráng tôm nõn.
Sẽ ổn thôi, Trần Câu thầm cổ vũ bản thân.
Cậu xem video dạy nấu ăn suốt cả một buổi chiều cơ mà!
Sau khi xem xong Trần Câu cảm thấy mình cực kỳ giỏi, chỉ cần một cái chảo và một cái xẻng nấu ăn là cậu có thể làm ra đủ loại mỹ vị, đảm bảo cho dạ dày của tù binh Bùi Kính Xuyên được ăn ngon.
Mà thực tế thì tay nghề của cậu cũng khá được.
Trừ mấy vết bỏng nhỏ nhỏ do bị dầu ăn bắn ra thì tất cả đều rất hoàn hảo.
Trần Câu lặng lẽ dùng nước lạnh xối qua một lát, sau đó đi tới chỗ hộp y tế lấy thuốc. Bôi xong cậu thay sang một cái áo dài tay, dù sao điều hòa trong nhà cũng bật lên mát lạnh, chắc là Bùi Kính Xuyên biết đâu.
Cậu rất vui khi được thể hiện bản thân trước mặt Bùi Kính Xuyên.
Cho nên đến khi Bùi Kính Xuyên mua xong rượu nấu ăn trở về nhà, thì hắn nhìn thấy hình ảnh Trần Câu đang bận luôn tay luôn chân.
Cậu đang đưa lưng về phía hắn mà đánh trứng gà. Tay cậu đánh thoăn thoắt, dáng vẻ hết sức tập trung nên không hề chú ý tới ánh mắt phía sau mình.
Bùi Kính Xuyên lặng lẽ đứng đó nhìn một lúc.
Trần Câu mặc một cái áo ngủ tay dài, đeo tạp dề carô nâu, sợi dây buộc mảnh thắt quanh eo, đong đưa theo từng chuyển động người thanh niên.
Hắn mở chai rượu nấu ăn đưa qua cho Trần Câu: "Tôi về rồi."
Trần Câu quay đầu lại: "Ơ?"
Bùi Kính Xuyên nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền trên má cậu, quả nhiên ngay giây tiếp theo giọng nói ngọt ngào vang lên: "Cậu về rồi à."
Trần Câu có một thói quen mà ngay cả bản thân cũng không ý thức được, đó chính là cuối mỗi câu mà cậu nói đều thêm vào đủ các loại từ ngữ khí.
Kết hợp với đôi mắt trong veo như hồ nước kia khiến cậu trông rất ngoan, y hệt như mấy bé thú nhỏ xinh vậy.
Trần Câu vô cùng vừa lòng với bữa cơm tự tay mình làm, cậu hoàn toàn bị mùi thơm làm cho mê mẩn luôn.
Sau một khoảng thời gian dài, hai người cũng có thể ngồi với nhau trên cùng một chiếc bàn. Ánh đèn vàng ấm áp thắp sáng không gian, cả hai vừa thưởng thức bữa ăn vừa trò chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!