Chương 11: (Vô Đề)

Đây đã là lần thứ ba Bùi Kính Xuyên ngẩng đầu lên.

Quả là một chuyện hiếm thấy mà.

Ánh mắt Giang Nguyên lướt qua cốc cà phê, rồi nhanh chóng quay về bản báo trên tay, cuối cùng lại bay đến bên rìa cửa sổ sát đất.

Anh ta lập tức đứng dậy: "Góc trái bên trên có vết bẩn, tôi sẽ cho người đến lau."

Đi theo Bùi Kính Xuyên hai năm, với tư cách là trợ lý riêng của hắn, Giang Nguyên hiểu rõ tính nết vị sếp này.

Ưa sạch sẽ, nghiêm chỉnh, lạnh lùng.

Chẳng sao cả, anh ta không quan tâm, cũng không muốn nhiều chuyện lắm mồm.

Dù sao thì mức lương hậu hĩnh kia cũng đã đủ để Giang Nguyên toàn tâm toàn lực quan sát mỗi khi ông sếp của mình có yêu cầu gì.

"Không phải." Bùi Kính Xuyên khẽ ho một tiếng. "Cậu không phát hiện ra... thôi bỏ đi."

Hắn lập tức cụp mắt, đặt cây bút máy–thứ mà đến giờ Giang Nguyên vẫn chả biết giá bao nhiêu–xuống bên cạnh máy tính, nâng cốc cà phê lên nhấp một ngụm.

Cục đá lơ lửng trong ly cà phê đã tan ra, hơi lạnh làm thành ly phủ lên lớp nước li ti mờ đục. Bùi Kính Xuyên lại ngẩng đầu: "Cậu không thấy hôm nay tôi có gì khác à?"

Giang Nguyên mặt đơ như cây cơ, não thì bật công tắc vận hết công suất.

Có chứ.

Sáng nay sếp bảo anh ta đến khu dân cư đón, còn dặn mang theo quần áo sạch để thay.

Anh ta nhớ lúc mình đang theo cái xách túi giấy, vừa tới khúc quẹo tầng hai thì nghe thấy tiếng "kẽo kẹt" khẽ vọng xuống từ trên lầu. Bùi Kính Xuyên ló ra từ cánh cửa hé mở, ngón tay đặt lên môi khẽ lắc đầu.

Hiểu rồi.

Giang Nguyên đứng đợi ngoài cửa, im lặng như một pho tượng gỗ.

Mãi đến khi ngồi vào xe rồi sếp mới thở phào, miệng thì cười, mắt thì hướng ra bên ngoài.

Rồi sao nữa?

Làm gì mà đến tận bây giờ vẫn còn nhếch miệng cười hì hì thế kia?

Giang Nguyên không hiểu lắm, anh ta đã theo Bùi Kính Xuyên được hai năm, phụ trách xử lý đủ các loại công việc khác nhau, đồng thời kiêm luôn việc liên hệ với các dự án trong nước. Tháng trước sếp thông báo với anh ta là hắn sắp về nước rồi, anh ta cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Bởi theo một lẽ nào đó thì Bùi Kính Xuyên là kiểu cấp trên mà anh ta quen thuộc nhất.

Chỉ thị đưa ra lúc nào cũng rõ ràng, trong công việc thì giỏi giang, lại còn công tư phân minh, anh ta chưa bao giờ phải dùng tâm tư để dò đoán mấy việc ngoài lề công việc.

Thế là, Bùi Kính Xuyên trông thấy dáng vẻ chả hiểu mô tê gì của chàng trợ lý.

Hắn đặt cốc cà phê xuống.

Văn phòng chủ tịch to rộng đặt ở tầng ba mươi sáu, Trần Câu tưởng tượng đúng lắm, đứng bên cạnh chiếc cửa sổ sát đất cao lớn kia là có thể nhìn thấy khung cảnh người người nhà nhà bật đèn sáng trưng. Những tòa nhà biến thành dãy núi xanh bất tận, đèn đường nối đuôi nhau thành dải ngân hà quanh co uốn lượn. Màn đêm buông xuống, Bùi Kính Xuyên cứ lặng lẽ nhìn dòng xe tấp nập qua lại trên cầu vượt, và dòng sông đen nhánh cách đó không xa.

Hắn không nghe thấy được âm thanh ngoài kia, dù cho là tiếng chim bay về tổ sau ngày dài mỏi mệt, hay là những giai điệu say đắm của quán bar. Tất cả đều phải dừng chân bên ngoài lớp cửa kính.

Trần Câu đã tưởng tượng đến khung cảnh như vậy.

Bùi Kính Xuyên sẽ châm một điếu thuốc, biển cấm hút thuốc không hề có hiệu lực với văn phòng chủ tịch. Trong làn khói mờ ảo, người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi phẳng phiu, bên trong đôi mắt đẹp như tượng tạc kia toát lên vẻ lạnh lẽo không tài nào giấu nổi.

Thực ra cậu nghĩ không sai.

Nhưng bên trong đó, không hề có bóng dáng của sự cô đơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!