Chương 10: (Vô Đề)

Đương lúc nửa đêm, Trần Câu đang nằm trên giường đột nhiên ngồi bật dậy.

Không phải chứ.

Bộ cậu điên rồi sao?

Tại sao lại dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với Bùi Kính Xuyên, có khác gì chê bai người ta đâu!

Không, cậu không hề ghét Bùi Kính Xuyên.

Trần Câu ôm mặt, bật ra một tiếng thở dài nghe như nức nở.

Hơi thở ấm nóng phả vào lòng bàn tay, mang theo chút cảm giác ẩm ướt ngưa ngứa. Lúc Bùi Kính Xuyên hỏi cậu sau đó đã xảy ra chuyện gì, thật ra những chuyện tiếp theo Trần Câu làm sao quên được.

Sau khi lau khô đôi chân lạnh buốt của cậu xong, Bùi Kính Xuyên đã cõng cậu trên lưng đưa về ký túc xá.

Cơn mưa mùa hạ ập tới thật sự rất ngang ngược. Trần Câu nằm trên lưng Bùi Kính Xuyên, tay cầm ô yên lặng nhìn hắn lội qua vũng nước đọng lạnh lẽo. Trên mặt đường ngổn ngang lá rụng và những mảnh giấy vụn không nhìn ra nổi màu sắc vốn có, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp trên tán ô.

Đợi thi đại học xong, mình sẽ tỏ tình với cậu ấy.

Mặt Trần Câu kề sát vào tai Bùi Kính Xuyên. Cả hai cách nhau rất gần, thỉnh thoảng lại vô tình chạm vào nhau, rồi lại nhanh chóng tách ra.

Cậu nghĩ, Bùi Kính Xuyên có lẽ... cũng thích mình.

Thiếu niên đột nhiên dừng lại.

"Cún con."

Hắn xốc người trên lưng mình lên một chút, giọng điệu nghe rất vui vẻ: "Nhìn lên trên đi."

Trần Câu hạ ô xuống, nhoài đầu ra nhìn theo——

Thế giới dường như bị nhấn nút tạm dừng, một dải cầu vồng nhàn nhạt vắt ngang phía chân trời.

Mưa tạnh rồi.

"Bùi Kính Xuyên."

Trần Câu đột nhiên mở lời: "Cậu có chắc muốn học cùng trường đại học với tôi không?"

Bùi Kính Xuyên xốc cậu lên, động tác rất tự nhiên: "Ừm."

"Tại sao?"

Hai tay Trần Câu vòng qua cổ hắn, ngón cái chỉ cần nhích lên một chút là có thể chạm vào yết hầu. Rõ ràng vẫn còn ở thời kỳ non nớt nhưng Bùi Kính Xuyên lại nhanh chóng kéo dài khoảng cách với mọi người–– không chỉ về chiều cao, mà còn là khí chất và thần thái xa cách. Khi người khác còn đang chìm đắm trong cái độ tuổi trẻ trâu thì Bùi Kính Xuyên đã vô cùng trưởng thành rồi.

Bởi nhờ hắn có một cơ thể vai rộng eo thon, một gương mặt anh tuấn và thành tích học tập khiến người ta phải nể phục.

Trần Câu cũng biết điều kiện gia đình hắn. Bố Bùi Kính Xuyên làm ăn kinh doanh trong nước, mẹ và chị gái đều nghiên cứu khoa học ở Bắc Âu. Quan hệ giữa bọn họ không mấy hòa thuận, hắn hệt như một chú dơi âm thầm trú ngụ trong hang động hoang quạnh.

Bùi Kính Xuyên cười rất khẽ, cơ mà hắn không trả lời câu hỏi của cậu.

Ký túc xá ở tầng hai, Trần Câu không chịu để người ta tiếp tục cõng bèn giãy giụa muốn xuống. Bùi Kính Xuyên thấy thế tiện tay vỗ nhẹ vào cẳng chân cậu.

Cậu còn bị mắng hắn mắng một câu: "Đừng nghịch."

Trần Câu lập tức ngoan ngoãn, không cựa quậy nữa.

Hành lang cũng bị nước mưa tạt ướt, lớp gạch men ốp tường phủ một lớp hơi nước mỏng, đưa tay sờ thử sẽ lưu lại dấu tay rồi chảy xuống. Bùi Kính Xuyên dùng vai đẩy cửa phòng ngủ ra, đặt Trần Câu lên giường rồi giục cậu đi tắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!