Chương 1: (Vô Đề)

Cơn mưa rào trút xuống, nước mưa xối vào hàng cây dương làm những tán lá trông như thể đang run lên bần bật không ngừng.

Trần Câu ngẩng đầu thoáng nhìn, sau đó tầm mắt lại quay về tách trà để trước mặt. Người ngồi đối diện lập tức cúi người gật đầu: "Thầy Trần cứ nói đi."

"Thật sự muốn tôi nói sao?"

"Vâng."

"Trước không trồng dâu, sau không trồng liễu*." Trần Câu ngồi rất ngay ngắn nghiêm chỉnh.

"Trong sân không trồng ma vỗ tay*, cậu thì hay rồi, trồng nguyên cả một dãy cây dương như thế."

("Trước nhà không trồng cây dâu, đằng sau không trồng liễu, giữa không trồng dương", ma vỗ tay ở đây là chỉ cây dương, khi gió thổi mạnh vào cây dương, lá cây xào xạc tạo nên những tiếng "bạch bạch" giống như người ta vỗ tay. Những tiếng "vỗ tay" này nghe rất đáng sợ vào ban đêm, có thể gây mất ngủ, bất an.)

Người đối diện vân vê mặt mình.

Tán lá của cây dương rậm rạp, mỗi khi gió thổi qua là lại có tiếng xào xạc vang lên, trong dân gian nó có biệt danh là ma vỗ tay. Ông bà nói thứ âm thanh đó dễ át đi tiếng trộm lẻn vào nên thường ít ai trồng nó trong nhà.

"Tôi cũng đâu còn cách nào khác."

Người đối diện nâng tách trà lên rồi lại đặt xuống, đoạn bắt đầu trút bầu tâm sự: "Câu Nhi à cậu không biết bây giờ tôi khổ sở thế nào đâu, cách gì cũng thử hết rồi, đều vô dụng cả! Năm ngoái có một ông thầy nói tôi phải thử cách khác, thế là tôi y như bị chó đuổi vội vàng trồng cây, nhưng vẫn suýt nữa... Đành phải nhờ người anh em cậu đây giúp một tay thôi."

Tên này là lớp trưởng hồi cấp ba của Trần Câu, hồi đó gã đầu óc nhanh nhạy, tốt nghiệp xong là liền lao vào kinh doanh, lăn lộn mãi việc làm ăn cũng dần khấm khá. Vì không ở trong vòng bạn bè với bọn Trần Câu nên quan hệ cũng chỉ bình bình.

"Tôi chỉ là một giáo viên quèn đủ sống qua ngày thôi." Trần Câu cười cười. "Sao thế, đến tôi còn chẳng biết mình giỏi giang vậy đó... Khụ khụ!"

Còn chưa kịp nói xong thì cậu đã bắt đầu ho dữ dội.

Cậu ho đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt kia cũng phải ửng lên chút sắc hồng.

Gã lớp trưởng rút khăn giấy đưa cho cậu, Trần Câu không nhận lấy mà chỉ dùng ngón cái lau đi chút nước vương trên khoé mắt: "Cậu cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo như thế nữa."

"Ừm." Gã lúng túng thu tay về. "Tôi muốn cậu nói với Bùi Kính Xuyên, nhờ cậu ta giúp tôi được không."

Rào rào——

Cơn mưa dường như càng lúc càng nặng hạt, mưa xối xả tạt vào cửa kính khiến những vệt nước loang lổ trông giống như một con sông nhỏ đang chảy xuống. Ánh đèn ảm đạm tỏa ra khắp căn phòng, Trần Câu che miệng ho thêm mấy tiếng nữa.

Từ nhỏ cậu đã như vậy nên gã cũng chẳng để ý. Gã nhoài người về phía trước, tiếp tục dỗ ngọt Trần Câu.

"Tuần sau Bùi Kính Xuyên về nước rồi, tôi cũng không biết cậu ta ở lại bao lâu... Dù sao mấy lần tôi mời cơm đều bị từ chối hết, cậu ta không chịu gặp ai cả. Tính tình cậu ta ai cũng biết, hồi đi học cậu ta có thèm để ai vào mắt trừ cậu đâu. Cậu xem xem có thể giúp tôi gặp mặt ăn bữa cơm với cậu ta được không?"

Hôm nay Trần Câu mặc một chiếc sơ mi màu xám khói, dáng ngồi nghiêm chỉnh trông rất nho nhã lịch sự.

Gã càng ghé lại sát hơn.

"Hai cậu giờ còn liên lạc với nhau không? Con người cậu ta thật chẳng ra làm sao, lúc nào cũng coi khinh mọi người. Cậu còn nhớ hồi đó bọn mình gọi cậu ta là gì không, là Bùi Băng Xuyên đó!"

Gã liên tục trách móc Bùi Kính Xuyên.

Trần Câu cụp mắt, im lặng không nói một lời.

Cậu nhớ chứ.

Khi đó cậu vừa mới chuyển trường, được phân ngồi phía trước Bùi Kính Xuyên, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng đó.

Nhưng bàn tay của hắn thì lại ấm áp lắm.

Bữa sáng mỗi ngày hắn mang đến cho cậu cũng nóng ấm như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!