Editor: Cô Rùa
—
Lúc Khâu Ngôn Chí rời khỏi khoang trò chơi, trong miệng còn khẽ ngân nga một giai điệu.
Đuôi lông mày mang theo ý cười, rất là vui vẻ.
Nhưng khi cậu vừa mới mở cửa phòng ra, tươi cười trên mặt đột nhiên cứng lại, rồi rất nhanh trở về bình thường.
"Anh hai!"
Một người đàn ông mặc đồ tây mang giày da đang ngồi trên sô pha uống trà, trông thấy Khâu Ngôn Chí đi ra thì nở một nụ cười nhàn nhạt, vẫy tay gọi cậu qua.
"Chi Chi, dạo gần đây em sống thế nào? Ở một mình có thấy quen hay không?"
"Em quen rồi." Khâu Ngôn Chí cười cười ngồi xuống bên cạnh Khâu Hi Thành, "Đâu phải là anh không biết năng lực thích ứng của em nhanh cỡ nào, thả em ở đâu em cũng có thể sống được hết."
Khâu Hi Thành sờ sờ đầu Khâu Ngôn Chí, vẻ mặt cưng chiều nói: "Cứ cho là nơi này thoải mái đi, nhưng nếu em có thời gian thì vẫn nên về nhà một chuyến, ba rất nhớ em."
"Em biết rồi, tháng sau sinh nhật ba em sẽ về." Khâu Ngôn Chí ngoan ngoãn nói.
"Khi nãy anh thấy tâm tình của em không tệ lắm, sao vậy? Có chuyện gì vui à? Hay là đang yêu ai rồi?" Khâu Hi Thành chọc ghẹo cậu.
"Làm gì có ai chứ." Khâu Ngôn Chí xấu hổ mà cười cười, "Anh hai, anh cũng biết em ít khi ra ngoài đường mà, làm sao có cơ hội yêu đương này nọ được."
"Uầy, em trai ngốc của anh, em nhìn em kìa, tính tình hướng nội như vậy, lớn bằng này rồi mà vẫn chưa yêu ai bao giờ, thế sau này phải làm sao đây hả? Để anh hai giới thiệu với em một người…" Khâu Hi Thành lấy một tấm danh thiếp ra, nói tiếp: "Thằng bạn này của anh rất ưu tú, lớn hơn em mấy tuổi, vừa mới về nước không lâu, mà điều quan trọng nhất chính là…"
Khâu Hi Thành ghé đến bên tai Khâu Ngôn Chí, nhỏ giọng nói: "Cậu ấy giống em, cũng chỉ thích đàn ông."
Khâu Hi Thành biết xu hướng tính dục của Khâu Ngôn Chí.
Ba tháng trước.
Hắn đột nhiên gõ cửa phòng Khâu Ngôn Chí, cười thân thiện, nói: "Chi Chi, em có muốn dọn ra ngoài không? Anh hỏi vậy cũng là vì lo lắng cho em thôi, em nói xem, lỡ như em cứ ở nhà thường xuyên thì sớm hay muộn gì ba cũng sẽ phát hiện được bí mật của em."
Nhìn như là khuyên nhủ, nhưng thực chất là uy hiếp.
Khâu Ngôn Chí phục hồi lại tinh thần, nhận lấy danh thiếp mà Khâu Hi Thành đưa, ngoan ngoãn cười nói: "Cảm ơn anh hai đã quan tâm em như vậy."
Lúc Khâu Hi Thành chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người nói với Khâu Ngôn Chí: "Đúng rồi, Chi Chi, nghe nói dạo gần đây em hay chơi game lắm à? Có phải lúc nào cũng nằm ở trong khoang trò chơi, cơm cũng không thèm ăn đúng không? Như vậy là không có tốt đâu đấy."
"Em biết rồi, anh hai." Khâu Ngôn Chí ngượng ngùng cười cười, "Sau này em sẽ điều chỉnh lại thời gian hợp lý."
Lúc này Khâu Hi Thành mới đứng dậy rời đi, Khâu Ngôn Chí cười tiễn hắn ra đến cửa, vẫy tay tạm biệt.
Ngay khoảnh khắc vừa mới khép cửa lại.
Nụ cười xán lạn trên mặt cậu cũng lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi.
Khâu Ngôn Chí không cảm xúc trở lại phòng khách, ném tấm danh thiếp mà mình vừa mới nhận vào sọt rác, sau đó móc di động ra gọi điện thoại.
"Alo, trung tâm dịch vụ chăm sóc nhà cửa YR đúng không? Tôi là Khâu Ngôn Chí."
"Nhờ các anh chuyển lời đến Trần Lâm Quyên của công ty các anh là ngày mai không cần đến nhà của tôi nữa, với lại tìm giúp tôi một người mới luôn. Không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần người đó kín miệng một chút, đừng tự ý nói chuyện của tôi và mật khẩu nhà tôi cho người khác, được chứ?"
Nhân viên trung tâm dịch vụ rối rít xin lỗi, còn hứa hẹn sẽ xử phạt nghiêm khắc gì gì đó, Khâu Ngôn Chí nghe mà nhức đầu, trực tiếp cúp điện thoại, tùy tiện ném qua một bên.
Khâu Ngôn Chí nhớ lại khi nãy Khâu Hi Thành vừa mới sờ đầu mình, lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!