Chương 48: (Vô Đề)

Editor: Cô Rùa

*

Lúc Khâu Ngôn Chí rời khỏi phòng bệnh cũng không có nghĩ nhiều, nhưng chờ tới khi cậu ra đến cổng lớn của bệnh viện thì mới nhận ra có chút rắc rối.

Cậu nên đi đâu bây giờ?

Hai ngày trước Hạ Châu đã dọn hết đồ từ chung cư sang nhà anh. Đã vậy khi đó Hạ Châu còn có dự định chung sống với cậu dài lâu, cho nên cũng bảo bên vận chuyển dọn sạch luôn mọi thứ trong phòng cậu, ngay cả chăn ga gối đệm cũng không có giữ lại.

Tuy trong ký túc xá vẫn thủ sẵn chăn đệm để tiện cho ai cũng có thể ngủ, nhưng Khâu Ngôn Chí thật sự không thích môi trường ở đấy một chút nào, vì vậy cũng không tính trở về đó.

—— Vừa rồi ở phòng bệnh, Khâu Ngôn Chí nói với Hạ Châu là mình muốn dọn về ký túc xá để nhân cơ hội rù quến Diệp Minh Húc, đương nhiên cũng chỉ là để bịp anh mà thôi.

Đó giờ Khâu Ngôn Chí đều luôn sống vì bản thân mình, cũng sẽ chẳng nhún nhường trước một ai, nếu cậu đã không thích ở ký túc xá thì đương nhiên sẽ không ép bản thân phải làm những chuyện mình không thích chỉ vì để quyến rũ hay chọc tức người nào đó.

Nghĩ tới nghĩ lui, Khâu Ngôn Chí vẫn quyết định bắt một chiếc tắc

-xi về chung cư.

Cùng lắm thì ở ké nhà Trương Dục Hiên một đêm thôi.

Dạo này cậu vẫn luôn bận bịu, cuối cùng cũng có thời gian rảnh vậy mà lại gặp toàn chuyện gì không đâu.

Thế nên Khâu Ngôn Chí chưa gặp Trương Dục Hiên lâu rồi.

Lần này trở về, có thể ngồi xuống uống bia và hàn huyên tâm sự thật là tốt, nhân tiện còn có thể hóng hớt xem Trương Dục Hiên và đàn anh của hắn đã tiến triển đến bước nào dưới sự trợ giúp của Liễu Trừng.

Kết quả Khâu Ngôn Chí mới vừa đi tới trước cửa và đang định gõ cửa thì đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cãi lộn.

Cách một lớp cửa phòng trộm mà Khâu Ngôn Chí cũng có thể nghe thấy cái giọng oang oang của Trương Dục Hiên tức giận hét lên:

"—— Liễu Trừng! Có phải cậu cho rằng tôi ngu như heo nên rất dễ lừa có đúng không!"

Ngay sau đó, Trương Dục Hiên mở toang cửa muốn phi ra ngoài.

Kết quả hắn vừa mới mở cửa đã trông thấy Khâu Ngôn Chí ngơ ngác đứng bên ngoài, tay còn giơ lên chuẩn bị gõ cửa.

Khoảnh khắc khi Trương Dục Hiên nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, hốc mắt hắn lập tức đỏ lên, đột nhiên nhảy bổ vô Khâu Ngôn Chí òa khóc:

"Hu hu hu Ngôn Ngôn ơi ——"

Khâu Ngôn Chí vỗ vỗ lưng hắn, dỗ dành hắn:

"Làm sao vậy? Nín đi nào bé yêu, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ngôn Ngôn… Mình… Đàn anh của mình… Liễu… Liễu Trừng cậu ta…" Trương Dục Hiên khóc đến thở không ra hơi, nói chuyện cũng câu được câu mất.

Khâu Ngôn Chí nhìn Liễu Trừng gục đầu ở bên cạnh, hắn không nói gì cả, trên mặt là biểu cảm phức tạp, Khâu Ngôn Chí liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.

—— Xem ra bể dĩa rồi.

Khâu Ngôn Chí lại bị Trương Dục Hiên kéo đi quán bar.

Trương Dục Hiên nước mắt nước mũi tèm nhem khóc lóc kể lể với Khâu Ngôn Chí.

Bấy giờ Khâu Ngôn Chí mới hiểu rõ được đầu đuôi câu chuyện.

Nguyên nhân là Diệp Hoành Viễn tức chồng của đàn anh hắn, và cũng chính là tên đại gia từng nuôi Liễu Trừng trước kia cuối cùng vẫn tìm ra được chỗ của Liễu Trừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!