Editor: Cô Rùa
*
Lúc Khâu Ngôn Chí nói xong câu đó, trái tim vô thức đập liên hồi, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được nó mỗi lúc lại càng nhanh, gần như là muốn nhảy ra khỏi họng cậu.
Rõ ràng cậu mới là người nói ra chân tướng, nhưng căng thẳng lại trào lên tựa như thác lũ khiến lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi.
Khâu Ngôn Chí không biết bản thân sắp sửa phải đối mặt với chuyện gì tiếp theo.
Thế giới trò chơi sẽ lại sập nữa sao?
Liệu bầu trời, mặt đất, nhành hoa và cây cối mà cậu đang thấy có khi nào sẽ tan biến ngay trước mặt cậu giống như những hạt bụi hay không?
Cậu sẽ tiếp tục đối mặt một mình với khoảng không trắng xoá vô tận kia ư?
Khâu Ngôn Chí nhìn vào đôi mắt của Hạ Châu, bởi vì quá khẩn trương mà giọng cậu cũng trở nên hết sức quái gở, mang theo một chút sợ hãi căng thẳng và cứng nhắc.
"… Hạ Châu, em đã, đã nói hết sự thật với anh rồi."
Hạ Châu không nói gì, chỉ dùng cặp con ngươi đen tuyền kia nhìn Khâu Ngôn Chí.
Con ngươi của anh đen nhánh, đen như có thể cắn nuốt hết mọi thứ, nó giống như một hợp chất vô cơ lại tựa như đôi mắt của người máy.
Sau đó Khâu Ngôn Chí thấy toàn bộ thế giới bị nứt ra.
Như thể có một cái rìu khổng lồ bổ từ trên trời xuống, nó không chệch đi đâu mà chém thẳng xuống ngay cạnh cậu, ngay sau đó trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái khe thật lớn.
Khâu Ngôn Chí trợn tròn mắt sợ hãi, tiếp đó cậu thấy cây cối xung quanh mình bị bật gốc bay lên trời, một đống rễ bùi nhùi bỗng hoá thành một nhúm cát nhanh chóng tan biến đi.
Kế đến là những bụi cây, ngọn cỏ, rồi tới đá cuội dưới chân cậu.
Đám bụi cát ấy khủng b0 hệt như một đàn châu chấu, chỉ cần bay tới đâu thì nơi đó ắt trở nên hoang tàn, gần như muốn càn quét sạch cả thế giới.
Không!
—— Đừng mà!
Vì quá khiếp sợ mà Khâu Ngôn Chí thốt không nên lời, mãi đến khoảnh khắc cậu quay đầu lại nhìn thấy Hạ Châu, cậu mới như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
Sau đó điên cuồng nhào đến ôm anh, toàn thân không ngừng phát run.
Hạ Châu đẩy cậu ra nhưng làm thế nào cũng không được.
Khâu Ngôn Chí ôm siết lấy eo Hạ Châu chôn mặt trước nguc anh, nước mắt tuôn trào như đê vỡ.
Cậu nói năng lộn xộn như đang cầu xin cái gì đấy bằng một giọng nức nở.
Sau đó, hoàn toàn mất ý thức.
Lúc Khâu Ngôn Chí tỉnh lại lần nữa đã là ở bệnh viện.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cậu chính là trần nhà màu trắng trong phòng bệnh, cậu hoảng sợ mà vội nhìn xung quanh, đến khi nhìn thấy vách tường, thấy sàn nhà, thấy Hạ Châu đang ngồi bên mép giường thì cậu mới thở nhẹ một hơi.
Tỉnh rồi?
Hạ Châu lạnh lùng nhìn cậu, sau đó rút tay mình ra.
Lúc này Khâu Ngôn Chí mới bất ngờ nhận ra nãy giờ mình vẫn luôn ôm tay của Hạ Châu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!