Chương 44: (Vô Đề)

Editor: Cô Rùa

*

Dường như Khâu Ngôn Chí còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn tươi cười với Hạ Châu bằng cặp mắt sáng ngời kia.

Cậu cười thật hồn nhiên, cười đến vô tội, cười đến làm người khác căm phẫn.

Bỗng dưng lúc này có một cơn gió lạnh thổi ngang qua, Khâu Ngôn Chí nhìn cửa sổ đang hé mở nơi cuối hành lang, hàng mày hơi nhíu lại.

Cậu tiến thêm một bước nhỏ, cho hai tay vào trong túi áo khoác của Hạ Châu rồi ôm lấy anh.

Cậu vùi đầu vào nguc Hạ Châu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hạ Châu ơi, em lạnh quá.

"Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí, trên mặt không hề có cảm xúc. Sau đó anh nâng tay lên, chầm chậm gỡ tay Khâu Ngôn Chí ra từng chút một. Cuối cùng đẩy cậu ra. Khâu Ngôn Chí có chút khó hiểu ngước đầu lên nhìn anh:"… Hạ Châu?

"Nét mặt Hạ Châu vẫn không hề thay đổi mà nhìn Khâu Ngôn Chí, giọng anh không có bất kỳ gợn sóng nào."Khâu Ngôn Chí, em thích anh là vì anh giống tên Tần Hạ kia sao?

"Khâu Ngôn Chí cũng lờ mờ nhận ra có chỗ nào đó không ổn, nhưng hiện giờ đầu cậu thật sự choáng đến mức chỉ có thể đứng ngây ra đó, ngơ ngác mà chớp mắt một cái, sau đó gật đầu. Hạ Châu lại hỏi:"Khâu Ngôn Chí, em còn say không?

"Khâu Ngôn Chí nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó nói:"… Còn hơi hơi.

"Hạ Châu lập tức bắt lấy cổ tay Khâu Ngôn Chí, xoay người đi về phía trước. Hạ Châu rất dùng sức, gần như muốn bóp nát cả cổ tay Khâu Ngôn Chí khiến cậu đau đến nhíu mày kêu lên:"Hạ Châu, anh làm em đau!

"Hạ Châu phớt lờ cậu. Cuối hành lang có một căn phòng, đây là phòng được KTV tặng kèm theo cho người bao trọn tầng cao nhất. Hạ Châu cũng không ngờ rằng căn phòng này còn thật sự có ích. Anh lấy thẻ phòng ra mở cửa. Khâu Ngôn Chí có chút ngơ ngác nhìn anh:"Hạ Châu, anh tính làm gì vậy?

"Hạ Châu không trả lời, anh đóng sầm cửa lại rồi kéo Khâu Ngôn Chí vào phòng tắm. Khâu Ngôn Chí lại định hỏi gì đó thì bị Hạ Châu đẩy tới dưới vòi hoa sen. Nét mặt của Hạ Châu vẫn không hề thay đổi mà mở vòi hoa sen ở nhiệt độ thấp nhất."Á!"

Dòng nước lạnh băng từ trên đỉnh đầu dội xuống khiến toàn thân Khâu Ngôn Chí run lên một cái, lập tức tỉnh táo hơn phân nửa.

Cậu theo bản năng muốn trốn khỏi vòi hoa sen nhưng lại bị Hạ Châu ghì chặt hai tay ép đứng nguyên tại chỗ, làm cậu không thể rời đi được nửa bước, chỉ có thể giãy dụa trong vô vọng.

Thời tiết tháng mười một vốn đã lạnh đến sun vòi, chưa kể đến việc Khâu Ngôn Chí chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng tanh, dòng nước rét lạnh chảy từ trên đỉnh đầu Khâu Ngôn Chí xuống càng giống như nước đá trút lên đầu, mặt và cổ cậu, lập tức làm dịu cái đầu nóng đang choáng váng kia của cậu.

Khâu Ngôn Chí cuối cùng cũng tỉnh hẳn.

Sau đó cậu nghe thấy giọng nói lạnh nhạt từ Hạ Châu: "Khâu Ngôn Chí, tỉnh chưa?

"Tỉnh rồi. Chẳng những tỉnh mà còn nhớ như in những lời khốn kiếp mình đã nói khi nãy. Sắc mặt Khâu Ngôn Chí tái mét. Rốt cuộc Hạ Châu cũng buông tay Khâu Ngôn Chí ra và tắt vòi sen đi, sau đó anh nhìn Khâu Ngôn Chí hỏi."Khâu Ngôn Chí, giờ em nhìn xem anh còn giống Tần Hạ không?"

Trên mặt Khâu Ngôn Chí cắt không còn chút máu, cậu hốt hoảng ngẩng đầu lên làm cho nước từ trên tóc nhỏ giọt, nương theo đường nét của cằm cậu mà chảy xuống dưới thân, cả người chỗ nào cũng ướt nhẹp, nhìn qua vô cùng nhếch nhác.

Mà Hạ Châu đứng trước mặt cậu sống lưng vô cùng thẳng, trên người mặc một chiếc áo khoác đen được may riêng, có vệt nước bắn lên áo anh nhưng lại không quá rõ ràng, chỉ có chỗ cổ tay là hơi ướt một chút, so với bộ dạng ướt như chuột lột của Khâu Ngôn Chí thì chẳng khác nào như đứng ở hai không gian khác nhau.

Ánh mắt Hạ Châu lạnh lẽo, anh nâng tay lên nắm lấy cằm Khâu Ngôn Chí, ép cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, sau đó hỏi: "Khâu Ngôn Chí, giờ anh có giống thằng đấy không?

"Khâu Ngôn Chí lau nước trên mặt mình, nín thinh một hồi lâu mới khàn giọng nói:"Hạ Châu, em chưa bao giờ xem anh là cậu ta.

"Cậu dừng một chút, nói:"Tuy anh nhìn rất giống cậu ta, nhưng từ trước đến giờ em chưa bao giờ nhầm lẫn hai người với nhau.

"Hạ Châu nhếch miệng cười lạnh một tiếng:"Vì sao, vì anh chỉ có cái mặt là giống nó thôi đúng không?

"… Không phải, bởi vì Tần Hạ là người, còn anh là NPC. Khâu Ngôn Chí không nói gì khiến Hạ Châu cảm thấy cậu đây là ngầm thừa nhận. Khóe miệng Hạ Châu hơi nhếch lên, như là muốn cười nhưng lại thất bại. Sau đó anh im lặng hồi lâu, hỏi:"Khâu Ngôn Chí… Em đã từng thật sự thích anh chưa?

"Khâu Ngôn Chí nhắm mắt lại, mất một lúc mới khẽ khàng trả lời:"Chưa từng.

"Hạ Châu rốt cuộc cười ra tiếng:"Khâu Ngôn Chí, vậy hà cớ gì em phải gạt anh hả?"

"… Em xin lỗi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!