Chương 37: (Vô Đề)

Editor: Cô Rùa

*

Hạ Châu đã nhận ra Khâu Ngôn Chí có chỗ không thích hợp từ lâu rồi. 

Ngay từ đầu, trên người Khâu Ngôn Chí đã mang theo một loại cảm giác rất xung đột.

Vì muốn có được hảo cảm từ anh, Khâu Ngôn Chí còn cố tình lên kế hoạch cho một vụ tai nạn đèn chùm. 

Khâu Ngôn Chí nghiêm túc nói yêu anh nhưng sau lưng lại đi thả thính cô y tá. 

Khâu Ngôn Chí giây trước còn nhìn anh rời đi với đôi mắt đỏ hoe, giây sau đã rủ đám bạn đến nhà ăn lẩu. 

Khâu Ngôn Chí giận anh rồi bỏ nhà đi bụi 15 ngày, anh lật tung cả thành phố lên cũng không tìm được một chút dấu vết nào của cậu.

Nhưng 15 ngày sau cậu lại trở về, trên người vẫn mặc y nguyên bộ quần áo lúc bỏ đi. 

Khâu Ngôn Chí lỡ miệng nói với người khác để anh nghe thấy được, khiến anh nhận ra cuộc hôn nhân của họ từ đầu chỉ là một kế hoạch đã được sắp đặt sẵn. 

Khâu Ngôn Chí đứng trước mặt anh khóc lóc ỉ ôi van xin anh, nhưng sau lưng lại thầm chửi rủa anh.

Chờ đến lúc anh mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, thậm chí không còn sức để dây dưa với Khâu Ngôn Chí, chuẩn bị đưa ra lời đề nghị ly hôn.

Thì Khâu Ngôn Chí lại tái mặt chạy đến ôm anh, không chịu buông anh ra, không muốn rời khỏi anh, nhìn anh bằng cặp mắt đáng thương.

Hồi sau Khâu Ngôn Chí mắc chứng quáng tuyết một cách không tài nào hiểu được, kể từ đó lại càng ỷ lại vào anh hơn.

Khiến người ta mềm lòng, khiến người ta không có cách nào bỏ mặc cậu.

Nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn là một kẻ nói dối tinh ranh, thậm chí còn bịa ra chuyện hai nhân cách để qua mặt anh. 

Sau đó, Khâu Ngôn Chí nói chuyện với không khí, rồi tựa như cát sỏi tan biến trước mặt anh. 

Mà anh thì trở về bốn tháng trước, trở về khoảng thời gian không có cái người tên Khâu Ngôn Chí kia. 

Khâu Ngôn Chí rõ ràng nhận ra anh, nhưng lại làm bộ không quen anh, thậm chí còn mặc váy đi quyến rũ tên đàn ông khác. 

Cuối cùng Hạ Châu chứng kiến Khâu Ngôn Chí xảy ra tai nạn giao thông trước mặt mình.

… Nguyên nhân là bởi vì anh đã gọi tên cậu.

Cảnh tượng khi ấy nhìn mà phát hoảng, anh quỳ gối trước thi thể Khâu Ngôn Chí, gọi tên cậu, hôn tay cậu, năn nỉ cậu tỉnh lại, sau đó ôm tro cốt của cậu, loạng choạng ngồi trong một góc.

Đã lâu rồi Hạ Châu không trải qua cảm giác đau thấu tim gan thế này.

Toàn bộ tâm trí của anh đều trở nên không còn rõ ràng.

Nhưng anh lại thấy Khâu Ngôn Chí chạy tới, nắm lấy tay anh, nói với anh rằng tất cả đều chỉ là tưởng tượng thôi.

… Tưởng tượng sao?

Anh có thể nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, chạm vào Khâu Ngôn Chí, và khi anh nắm lấy tay Khâu Ngôn Chí, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được độ ấm từ cơ thể cậu truyền đến.

Nếu cảnh tượng chân thật như vậy chỉ là hư ảo, thì rốt cuộc đâu mới là thật?

Nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn còn sống.

Cho nên cái kia chỉ có thể là ảo giác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!