Editor: Cô Rùa
*
Khâu Ngôn Chí hùng hồn diễn trò ở trước mặt Hạ Châu là thế, nhưng đến khi vừa rời khỏi chỗ đó đã cảm thấy hai chân mình mềm nhũn.
"Khâu Ngôn Chí, ngài tuyệt quá đi mất!
Em không ngờ là ngài có thể xoay chuyển được tình thế lúc nãy luôn á, vừa rồi em còn tưởng hai ta ch3t chắc rồi, năng lực xạo ke của ngài đúng là đỉnh của chóp!!
Sao ngài có thể làm được bộ dáng cây ngay không sợ ch3t đứng dưới tình huống bất lợi như thế hay vậy?!!
"Giọng của Đại Hoàng chân thành vô cùng, đôi mắt cũng tỏa sáng lấp lánh, như thể rất hâm mộ Khâu Ngôn Chí, chẳng qua câu từ mà nó dùng nghe cứ chói tai thế nào, khiến Khâu Ngôn Chí chỉ muốn đấm nó một phát ch3t tươi."Nín, nói thêm câu nữa là ông bóp ch3t mày ngay.
"Khâu Ngôn Chí hạ giọng nói với Đại Hoàng. Đại Hoàng rụt cổ lại, không dám hó hé gì thêm nữa."Đàn anh?
"Diệp Minh Húc có hơi hoang mang,"Anh mới nói gì vậy?Không có gì, em nghe lầm.
"Khâu Ngôn Chí mặt không đổi sắc nói. Diệp Minh Húc do dự một chút, quay đầu nhìn Hạ Châu vẫn còn đang đứng yên tại chỗ cũ, khẽ ghé đến bên tai Khâu Ngôn Chí nói:"… Đàn anh, người vừa nãy… Có phải người đó quấy rối anh hay không?
"Không phải… Ngược lại là anh ăn hiếp ảnh thì có. Khâu Ngôn Chí rũ mắt xuống, bình thản nói:"Làm gì có, em không cần phải để tâm đâu, nhìn anh dễ bị bắt nạt lắm à?
"Diệp Minh Húc bắt một chiếc tắc -xi:"Mình về ký túc xá thôi anh.
"Khâu Ngôn Chí ngập ngừng một chút, sau đó cởi áo khoác ra trả lại cho Diệp Minh Húc:"Em về trước đi, anh còn phải ghé qua một nơi nữa."
Khâu Ngôn Chí muốn về nhà hỏi ba mình một số chuyện liên quan đến Hạ Châu.
Hơn nữa cậu cũng cần phải bàn bạc lại với Đại Hoàng, nhưng Diệp Minh Húc cứ kè kè bên cạnh cậu như vậy, thật sự làm cậu không có cách nào nói chuyện được với Đại Hoàng.
Diệp Minh Húc nhìn chiếc váy bị ai kia xé rách đang vắt vẻo trên người Khâu Ngôn Chí, định nói cái gì đó lại bị Khâu Ngôn Chí giành trước:
"Em cầm áo khoác đi nè, lát nữa anh qua chỗ đối diện mua một bộ đồ mới. Với lại mau lên xe đi đừng để bác tài đợi, ngày mai gặp nha."
Diệp Minh Húc thở dài, cầm lấy áo khoác:
"Thôi được, ngày mai gặp lại nhé đàn anh."
Khâu Ngôn Chí vỗ vỗ vai Diệp Minh Húc, sau đó thản nhiên đưa tay kéo kéo lại cổ váy, đi về phía cửa hàng quần áo ở đối diện.
Khi Khâu Ngôn Chí mặc đồ nam từ trong cửa hàng đi ra, cậu cảm thấy đã dễ thở hơn rất nhiều, cũng nhanh chóng ném chiếc váy kia vào thùng rác bên ven đường.
Đại Hoàng thấy tâm trạng của Khâu Ngôn Chí đã tốt hơn một chút, lại bay đến trước mặt cậu, cẩn thận mở miệng:
"Bây giờ… Em có thể nói chuyện được rồi chứ ạ?"
Khâu Ngôn Chí liếc nó một cái, lạnh lùng mà nói:
"Em muốn nói gì, nói thẻ reset trị giá 18.888 bên em có thể dễ dàng xóa sạch tất cả dấu vết trên thế giới, càng miễn bàn đến ký ức của một NPC nho nhỏ à?"
Đại Hoàng cúi đầu.
Khâu Ngôn Chí: "Hay em muốn nói Hạ Châu chỉ là một trình tự ở trong game, là một nhân vật nền không có tính tồn tại, cho dù bây giờ có gặp mặt thì chắc chắn cũng không có lần thứ hai, hơn nữa khi công lược nhân vật này thì các đối tượng công lược khác sẽ tự động biến mất khỏi thế giới, là thiết kế tài tình của game mấy em?
"Đại Hoàng cúi đầu càng thấp hơn, xấu hổ đến muốn độn thổ Khâu Ngôn Chí:"Cho nên, có thể trả lại 18.888 tiền mua thẻ reset cho tôi không?
"Đại Hoàng khẽ lắc đầu:"Rất xin lỗi ngài, chuyện này nằm ngoài quyền hạn của em ạ.Game của mấy em đúng là chó ch3t.
"Khâu Ngôn Chí mắng. Sắc vàng trên mặt của Đại Hoàng đều chuyển thành màu đỏ tươi, vẻ mặt tội lỗi như tội nhân thiên cổ:"Thành thật xin lỗi ngài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!