Editor: Cô Rùa
*
… Cái lùm mía!
Hạ Châu còn nhớ!!!
Khâu Ngôn Chí cựa quậy không được, đầu óc thì trống rỗng, linh hồn giống như trôi tuột ra khỏi người. Cơ thể cậu bị Hạ Châu giam cầm trong lòng nguc, còn hồn vía thì đã sớm bay ra ngoài bóp lấy cổ Đại Hoàng, vẻ mặt cậu u ám nghiến răng hét lên:
"Đại Hoàng, ông phải giết mày ——"
Nói cái éo gì mà sau khi sử dụng thẻ reset thì toàn bộ dấu vết của ông ở ván game trước đều sẽ bị xóa sạch hả?!
Còn nói con mẹ gì mà Hạ Châu chỉ là một NPC nho nhỏ, sẽ không có khả năng giữ lại ký ức?!
OK, ông là người chơi, không cần thay đổi cơ thể và xóa ký ức, nên vết cắn ở ván trước vẫn còn hằn lại thì cũng không có vấn đề gì đi.
Vấn đề ở đây Hạ Châu là một NPC, thế méo nào lại còn nhớ dai hơn cả ông nữa?!!
Vậy bảo ông phải xộn lào như thế nào đây!!!
Hiển nhiên Đại Hoàng cũng ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa trước tình huống hiện tại, nó rối loạn bay tới bay lui giữa không trung, sau đó bay đến trước mặt Khâu Ngôn Chí, hốt hoảng đến nói năng cũng lộn xộn:
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đừng hoảng! Đừng hoảng sợ!!!"
Khâu Ngôn Chí: …
Được, tôi không hoảng nữa, sau đó thì sao.
Đại Hoàng gấp gáp nói tiếp:
"Sao ngài không nói gì? Mau nói gì đi, ngài cứ im lặng như vậy thì anh ta sẽ sinh nghi đó!!!"
Khâu Ngôn Chí: …
Được, tôi nói, nhưng tôi phải nói gì bây giờ.
Ánh mắt của Đại Hoàng kiên định: "Em tin ngài có thể xoay sở được! Ngài nhất định phải cố lên!! Nếu NPC mà biết đây là thế giới trò chơi thì bọn họ nhất định sẽ hỏng hết, sẽ bạo loạn, thế giới này liền toang!!! Đừng nói là thoát khỏi đây, ngài sống ở đây là cả một vấn đề đó!!
Ngài phải ráng hết sức, đây không chỉ là chuyện của ngài mà còn là của toàn bộ thế giới game!!! Những gì mà hiện giờ ngài làm sẽ ảnh hưởng đến hòa bình và ổn định của thế giới!!!Khâu Ngôn Chí:…
"Áp lực của ông cũng thật lớn. Chờ ông ra khỏi đây, nhất định sẽ cho công ty của tụi bây phá sản."Sao em không nói nữa đi?
"Hạ Châu như nắm chắc phần thắng, giọng nói cũng có chút tùy ý. Khâu Ngôn Chí rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, cậu nhìn Hạ Châu, lạnh lùng nói:"Bởi vì anh Hạ quá bất lịch sự.
"Khâu Ngôn Chí hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói:"Cho dù tôi bắt cá mấy tay đi nữa, thì hình như cũng chẳng có liên quan gì tới anh Hạ đây. Vả lại, làm sao anh biết dấu răng trên người tôi không phải là do Diệp Minh Húc cắn?Bởi vì đó là do anh cắn.
"Hạ Châu nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí, đôi mắt đen như đáy vực sâu thẳm, khiến người ta phải bối rối. Khâu Ngôn Chí:… Gì mà thẳng thắn dữ vậy anh hai, làm tôi cứng họng luôn rồi nè. Khâu Ngôn Chí quyết định có ch3t cũng không nhận. Khâu Ngôn Chí nhíu mày:"Anh Hạ, nếu đầu óc có vấn đề thì nên đi bệnh viện đi.Khâu Ngôn Chí.
"Hạ Châu dừng một chút, giọng anh rất trầm, trầm và chậm tựa như giai điệu của tiếng đàn Cello ngân lên trong màn đêm."Em đã từng hứa là sẽ không bao giờ nói dối anh nữa."
Khuôn mặt Hạ Châu bình tĩnh, giọng nói dễ nghe, nhưng không hiểu tại sao những lời này lại mang theo một chút vắng lặng trong đêm tối.
Phần vắng lặng này giống như một cái gai, đâm vào trước nguc của Khâu Ngôn Chí một cách vừa phải.
Khiến cậu không thể thở được.
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Hạ Châu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!