Editor: Cô Rùa
*
"Khâu Ngôn Chí?" Giọng Hạ Châu bất chợt vang lên từ phía sau.
Khâu Ngôn Chí giật điếng người một cái, quay đầu nhìn lại.
Vẻ mặt Hạ Châu hoang mang: "Em đang nói chuyện với ai vậy? Còn muốn xé cánh của ai cơ?"
Khâu Ngôn Chí có chút chột dạ mà giấu tay ra sau lưng: "Vừa rồi em thấy một con bướm…"
Hạ Châu trầm mặc một chút, nói: "Bây giờ là tháng 12."
Khâu Ngôn Chí: "…"
Khâu Ngôn Chí cuống quít nói sang chuyện khác: "Cái kia, xe, xe anh đang đậu ở đâu vậy? Chúng ta đi thôi…"
Hạ Châu: "Em muốn ăn lẩu nhà hàng nào?"
"Tạm thời không ăn, em muốn về nhà trước."
Hạ Châu mở cửa xe ngồi vào ghế lái, nhưng lại chậm chạp không có nổ máy.
Khâu Ngôn Chí: "Hạ Châu? Sao anh còn chưa đi?"
Hạ Châu muốn nói lại thôi, cuối cùng như hạ được quyết tâm, quay đầu nói với cậu: "Khâu Ngôn Chí… Hay là em vẫn nên đi gặp bác sĩ tâm lý với anh đi."
Khâu Ngôn Chí: "…"
Khâu Ngôn Chí: "Em không sao thật mà, vừa rồi em chỉ là… Chỉ là hoa mắt thôi…"
Hạ Châu: "Em đừng giấu bệnh sợ thầy, thần kinh có vấn đề cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ."
Khâu Ngôn Chí: "…"
Cuối cùng dưới yêu cầu tha thiết của Khâu Ngôn Chí, Hạ Châu vẫn lái xe về nhà trước.
Hạ Châu ngồi trong phòng sách làm việc, nên Khâu Ngôn Chí liền túm lấy Đại Hoàng sang phòng kế bên.
Khâu Ngôn Chí đã thử qua nơi này, không những không làm toàn bộ thế giới biến mất, mà khả năng cách âm còn rất cao.
Trên đường đi, Đại Hoàng bị Khâu Ngôn Chí bóp chặt ở trong tay, lúc thả ra thì trông có hơi bơ phờ một chút.
Khâu Ngôn Chí sợ nó lại bỏ chạy, dùng ngón tay kẹp lấy cánh của nó, hỏi: "Nói đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Đại Hoàng trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, nhỏ giọng nói: "Trò chơi bị lỗi rồi ạ."
Khâu Ngôn Chí nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên là tôi biết nó lỗi con mẹ nó rồi, nếu không tôi còn ở đây à?!"
Đại Hoàng lắc lắc đầu, nói: "Không phải vậy, ý em là con game này đã bị lỗi từ trước rồi."
Khâu Ngôn Chí sửng sốt trong giây lát.
Đại Hoàng mở miệng nói: "Ba năm trước con game này từng xảy ra sự cố, sau đó đóng máy chủ… Từ đó không có bất kỳ người chơi nào nữa. Em cứ ngỡ sẽ chẳng còn ai tiến vào, cho đến khi ngài xuất hiện."
Khâu Ngôn Chí thật sự muốn bóp ch3t Đại Hoàng: "Ba năm trước đã đóng máy chủ vì gặp sự cố. Vậy cớ sao tôi chơi lâu thế rồi mà em lại không nói với tôi tiếng nào?"
Đại Hoàng gục đầu xuống, hốc mắt đỏ hoe: "Em xin lỗi mà… Mới đầu em còn tưởng là công ty đã sửa lại lỗi… Nhưng sau đó… Sau đó ngài tình cờ nhắc đến, con game này là do một người bạn của ngài tặng, mới được nghiên cứu một năm trước và tung vào thị trường nửa năm nay, hơn nữa gần đây còn rất được ưa chuộng, nên em mới biết là ngài vào nhầm game rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!