Chương 17: (Vô Đề)

Editor: Cô Rùa

***

Sau khi Khâu Ngôn Chí bị Hạ Châu đuổi đi thì ngồi trên miếng ván giường nát trong phòng mình, vò vò đầu. 

Cậu thật sự không ngờ khi nồng độ cồn của hai ly Cocktail ngon ngọt kia bắt đầu ngấm vào người lại có thể kinh khủng đến mức làm cậu say như điếu đổ như thế. 

Tuy là trong game, nhưng cảm giác say vẫn vẫn khó chịu như cũ, mặc dù Khâu Ngôn Chí đã điều chỉnh chỉ số đau đớn xuống rất thấp nhưng vẫn không hề hiệu quả một chút nào. 

Khâu Ngôn Chí đè huyệt thái dương của mình, thuận miệng hỏi: "Đại Hoàng, có phải chế độ giảm đau của mấy em hư rồi đúng không… Sao tôi cứ cảm thấy nó chẳng có tác dụng gì hết vậy.

"Đại Hoàng mở to hai mắt lắc lắc đầu:"Đương nhiên là không rồi, game của tụi em xịn lắm đó, chẳng qua cảm giác khó chịu sau khi say còn thuộc về nhiều phương diện khác nữa, không phải chỉ có mỗi chế độ giảm đau thôi là giải quyết được đâu, về sau ngài vẫn nên uống ít lại một chút, cho dù là trong game, cũng không cần uống nhiều đến thế…"

Khâu Ngôn Chí nhận ra hôm nay mình ở trong game khá là lâu, có khi trong hiện thực đã đói lả đến nơi rồi, liền ấn nút tạm dừng thoát ra ngoài. 

Lúc Khâu Ngôn Chí ra ngoài, người giúp việc mới cũng vừa làm cơm cho cậu xong, đang chuẩn bị rời đi. 

Người lần này tên là Khổng Tú Khiết, là một người phụ nữ đã ngoài 50 mới từ dưới quê lên, con người thật thà chất phác, tuy không thạo dùng nội thất thông minh, nhưng tay nghề nấu nướng lại rất được, hợp với khẩu vị của Khâu Ngôn Chí. 

Bà thấy Khâu Ngôn Chí ra khỏi phòng, thì như nhớ đến điều gì đó mà nói với Khâu Ngôn Chí: "Cậu Khâu, lúc cậu nằm ngủ trong hộp sắt thì có ai đó gọi điện thoại bàn đến đấy, tôi sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi nên nghe máy giúp cậu luôn.

"Hộp sắt? Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút mới hiểu được ý của bà đang ám chỉ khoang trò chơi VR, nhưng Khâu Ngôn Chí cũng không có sửa lại, đi đến ngăn tủ kéo hộc tủ ra, hỏi:"Là ai gọi đến vậy ạ?"

"Người đó nói là anh trai của cậu, hỏi cậu đang làm gì, tôi nói là cậu đang ngủ.

"Khâu Ngôn Chí gật gật đầu:"Dạ, về sau nếu anh ta còn gọi đến nữa thì bác cứ nói như vậy, đừng nói với anh ta về chuyện có liên quan đến hộp sắt, cứ nói cháu ngủ ở trên giường là được."

Khổng Tú Khiết chỉ cho rằng ngủ trong hộp sắt là sở thích đặc biệt của người thành phố cho nên cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói tôi biết rồi. 

Khâu Ngôn Chí thật sự cảm thấy khó chịu với Khâu Hi Thành, càng khó chịu khi hắn ta cứ suốt ngày giả vờ làm một người anh quan tâm cậu, khuyên bảo cậu nên ra đường nhiều một chút, học cái này cái nọ, đừng ham chơi hay ở lì trong nhà. 

Rốt cuộc Khâu Ngôn Chí cũng tìm được thứ mà mình muốn, cậu cầm lấy tờ phong bì ấy, đưa cho Khổng Tú Khiết: "Bác cầm đi, đây là tiền lương tháng này."

"Cậu, cậu Khâu… Vẫn còn chưa đến cuối tháng mà."

Bà ngây ngốc nhận lấy, sau đó mở ra nhìn, lập tức nói: "… Mà số tiền này hình như cũng không đúng, quá nhiều.

"Khâu Ngôn Chí đi đến bàn ăn, cầm lấy đôi đũa, nói:"Hôm qua cháu vô tình nghe được điện thoại của bác, không phải chồng bác đang cần tiền để thanh toán tiền viện phí sao? Cháu gửi trước cho bác tiền lương tháng này, bác cứ cầm đi.

Phần còn lại, là tiền thưởng.

"Khâu Ngôn Chí ăn một miếng cơm, cười nói:"Vì bác nấu ăn ngon."

Khổng Tú Khiết ngây cả người, bà có hai đứa con trai và một đứa con gái, nhưng khi chúng nó thành người lại chẳng có đứa nào có lương tâm, chồng bà nằm viện, cũng không phải bệnh gì nặng vậy mà bà thậm chí còn không trả nổi tiền viện phí, vốn còn tưởng mình đã rơi vào ngõ cụt, ai ngờ lại gặp được một người tốt như vậy. 

Bà lau nước mắt, nói với Khâu Ngôn Chí: "Cảm ơn cậu, cậu Khâu. Cậu là một người tốt.

"Khâu Ngôn Chí đột nhiên được phát thẻ người tốt, cậu nhún vai:"Bác đừng nói vậy, cháu cũng không phải người tốt lành gì đâu, cháu xấu lắm lại không có đạo đức nữa, nếu có người ngã trước mặt cháu, cháu cũng lười đỡ người ta dậy, là bác làm cơm ngon, nên cháu mới không nỡ để bác đi."

Khổng Tú Khiết chỉ coi Khâu Ngôn Chí đang nói giỡn, lại cảm ơn lần nữa mới rời đi.

Khâu Ngôn Chí đang ăn cơm, thì chuông điện thoại chợt vang lên.

Cậu nhìn thoáng qua ba chữ Khâu Hi Thành ở trên màn hình di động, nhíu nhíu mày, chuyển sang chế độ yên lặng, sau đó lại tiếp tục ăn cơm.

Sau khi vang lên 10 hồi, điện thoại mới chịu dừng lại, ngay sau đó liền có tin nhắn đến. 

Khâu Hi Thành: Chi Chi, thứ bảy tuần sau là sinh nhật ba, em đừng quên về nhà đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!