Editor: Cô Rùa
***
Sau khi Hạ Châu rời khỏi nhà.
Thì giận đến sôi máu nhưng ngặt nỗi lại không có chỗ nào để ph4t tiết, ngay cả khi đi làm, chỉ cần nhìn thoáng qua báo cáo thôi là đã có thể bắt được sai sót của cấp dưới, sau đó bắt đầu lôi từng người ra sạc cho một trận, hậm hực như cắn phải thuốc nổ, khiến toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều căng thẳng theo, người nào người nấy cũng nơm nớp lo sợ giẫm phải mìn.
Lúc này cô thư ký đang cúi đầu, nước mắt chực trào nơi khoé mắt, nghẹn ngào nói:
"Thật xin lỗi tổng giám đốc Hạ, là em làm không tốt, em lập tức đi chuẩn bị một bản báo cáo mới ngay đây ạ."
Ra ngoài đi.
Hạ Châu không cảm xúc nói.
Trong văn phòng trống trải không một bóng người.
Hạ Châu ngồi trước bàn làm việc, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ của điều hoà quá cao, tạo cho người ta một cảm giác nóng bức và khó chịu, cà vạt trên cổ áo thì chặt đến nỗi muốn ngạt thở, đã vậy phần báo cáo ngu ngốc của cấp dưới lại càng chọc anh cáu hơn.
Tất cả những thứ tệ hại này đều làm Hạ không muốn ở lại nơi đây nữa, anh kéo cà vạt xuống rời khỏi công ty, đi đến quán bar gần nhất.
Hạ Châu uống thì uống nhưng vẫn còn rất lý trí.
Một ly, hai ly, ba ly đều không làm anh thay đổi sắc mặt được, trái lại càng thêm tỉnh táo hơn vài phần.
Giống như không bao giờ biết say là gì.
Nhưng chẳng biết tại sao Mạnh Tề Khang lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này.
Hắn ngồi xuống chỗ đối diện với Hạ Châu.
Cũng tự rót cho mình một ly rượu.
"Rốt cuộc thì Tinh Vĩ đã mở bao nhiêu quán bar trong mấy năm gần đây nhỉ, mà không ngờ cậu ấy cũng thích mấy thứ này."
Thẩm Tinh Vĩ là bạn của Hạ Châu, trong thời gian Mạnh Tề Khang làm giáo viên dương cầm cho Hạ Châu tại đại học, Thẩm Tinh Vĩ và hắn cũng dần quen với nhau.
Hạ Châu không nói gì, vẫn im lặng uống rượu.
Mạnh Tề Khang để ly rượu xuống, nhìn Hạ Châu:
"Hạ Châu, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hạ Châu lại rót cho mình một ly mới, giọng điệu nhàn nhạt:
"Không có gì, chỉ là em muốn uống thôi."
Mạnh Tề Khang đè ly rượu trong tay Hạ Châu xuống, trầm mặc nửa ngày, nói:
"Nhìn em bây giờ lạ lắm."
Hạ Châu vẫn không nói chuyện.
Mạnh Tề Khang không muốn nhìn thấy Hạ Châu cứ uống mãi như vậy, chuyện này chẳng khác gì với việc tự ngược đãi bản thân mình hết.
Hắn xoay đầu, nhìn thấy chiếc piano cổ điển bằng gỗ Steinway ở cách đó không xa.
Mạnh Tề Khang đi đến chỗ cây đàn ngồi xuống, gõ thử một nốt nhạc, sau đó quay đầu lại hỏi Hạ Châu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!