Editor: Cô Rùa
***
Sáng hôm sau.
Khâu Ngôn Chí tỉnh lại từ trong cơn mê, vừa mới mắt ra đã trông thấy Hạ Châu ngủ ngon lành bên cạnh mình.
Hình như bên khóe môi Hạ Châu còn ngậm theo một ý cười thỏa mãn như có như không.
Về phần Khâu Ngôn Chí, cậu đau đến mức hàm răng cũng nghiến chặt lại với nhau.
Nhìn cái bản mặt phè phỡn kia của Hạ Châu, Khâu Ngôn Chí quả thực giận đến run người, hận không thể duỗi tay ra bóp ch3t anh.
Nhưng đến cùng vẫn là nhịn xuống.
Chờ Khâu Ngôn Chí xiêu xiêu vẹo vẹo mặc đồ lại xong, chế độ riêng tư cũng tự động được hủy theo.
Đại Hoàng vẫy cánh bay đến, trên mặt mang theo ý cười sâu xa, trêu chọc nói:
"Thế nào thế nào? Có phải rất sướng hay không?"
Khâu Ngôn Chí hận không thể một tát đập ch3t nó, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Out game, out ngay lập tức."
Đại Hoàng trợn tròn đôi mắt, nghi ngờ nói:
"Ngài làm sao vậy? Đây là thời điểm tốt nhất để hâm nóng tình cảm đấy…"
"Hâm cái búa. Bây giờ ông chỉ muốn rời khỏi chỗ này thôi."
Lúc chuẩn bị out game.
Trước mặt cậu liền bắn r4 một cái cửa sổ.
"Bạn có muốn bật chế độ tạm dừng thời gian sau khi thoát game không?"
Khâu Ngôn Chí do dự một giây, nhấn xác nhận.
Tuy là cậu không muốn nhìn thấy mặt Hạ Châu, nhưng đột ngột biến mất như vậy sẽ càng khó giải thích hơn, cậu cũng không muốn tiếp tục nói dối.
Sau khi rời khỏi khoang trò chơi, cái cảm giác đau đến thấu xương kia cuối cùng cũng biến mất.
Có điều không biết là do ảnh hưởng từ tâm lý, hay là vì nằm trong khoang trò chơi quá lâu.
Mà cậu vẫn cảm thấy cả người đều đau nhức như cũ.
Chỗ nào cũng khó chịu.
Khâu Ngôn Chí tắm rửa xong lại lên giường nằm nghỉ ngơi trong chốc lát, vậy mà cảm giác không thoải mái ấy vẫn chưa chịu biến mất.
Cậu lấy nhiệt kế trên đầu giường, đo nhiệt độ của cơ thể.
38 độ 9, hoá ra là phát sốt.
Thảo nào lại khó chịu đến vậy.
Khâu Ngôn Chí lục tung cả hòm thuốc lên mà vẫn không thấy thuốc hạ sốt đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!