Editor: Cô Rùa
—
Khâu Ngôn Chí?
Liễu Trừng cười nhạo một tiếng, lắc lắc ly rượu champagne trong tay mình:
"Đẹp thì có đẹp đó, chỉ có điều lại là một tên không có tự trọng."
Ý cậu là sao?
Một người đàn ông tiến sát lại hỏi.
"Đường đường là thiếu gia nhà họ Khâu, thế mà lại đánh mất lòng tự trọng vì một thằng đàn ông, không những vậy ngay cả mạng cũng xém tặng luôn cho người ta."
Liễu Trừng vắt chéo cặp chân dài của mình, ngả người ra sau ghế một chút, sau đó mới nói tiếp:
"Mà điều quan trọng hơn chính là, người kia lại không hề thích cậu ta."
Sao cậu biết?
"Thì tận mắt nhìn thấy chứ sao."
Lần đầu tiên Liễu Trừng nhìn thấy Khâu Ngôn Chí là tại một bữa tiệc sinh nhật.
Lúc ấy Liễu Trừng đi theo bạn trai khi đó của mình, vừa mới bước vào biệt thự đã trông thấy Khâu Ngôn Chí vô cùng bắt mắt ngồi giữa một đám người.
Chỗ đó cũng chẳng phải dành cho người đứng đắn gì, tốt xấu lẫn lộn, bẩn thỉu và hỗn loạn.
Một đám người ngồi trên sô pha đều là những minh tinh đang hot của bây giờ, có mập có ốm, có cao ngạo có đáng yêu, bên cạnh đấy cũng có vài tên công tử bột ôm người đẹp này nọ.
Liễu Trừng thuộc về đám người trước.
Chỉ có mỗi mình Khâu Ngôn Chí là có bề ngoài đẹp nhất, cũng là người có đôi mắt trong trẻo nhất. Cậu ấy mặc một cái áo hoodie màu trắng, bộ dáng sạch sẽ hệt như một cậu học sinh cấp ba đi lạc vào nơi này.
Nhưng lại chẳng có một tên nhà giàu thế hệ thứ hai nào dám nói mấy chuyện tục tĩu với cậu ta.
Vừa nhìn là biết đây là một thiếu gia nhà giàu sinh ra đã ngầm thìa vàng rồi, ngây thơ đơn giản còn chưa có trải đời.
Là một sự tồn tại mà người dơ bẩn từ trong xương như Liễu Trừng hắn không thể nào sánh kịp.
Khâu thiếu gia vô cùng buồn chán dựa người lên sô pha, thờ ơ tiếp lời đám người xung quanh mình, có điều ánh mắt lại cứ dáo dác khắp nơi, không biết là đang tìm kiếm cái gì.
Mãi đến khi Hạ Châu bước vào, đôi mắt của Khâu Ngôn Chí mới sáng lên một chút.
Khâu Ngôn Chí quả thật là người rất đơn giản, ngay cả thích một người cũng đều giấu không được, ánh mắt ấy như muốn dính lên người của đối phương luôn vậy.
Liễu Trừng liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay.
Đương nhiên người khác cũng có thể.
Đến buổi tối, Liễu Trừng đi ra ngoài cho tỉnh rượu, đúng lúc nhìn thấy Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí đang đứng trên bãi cát gần đó.
Hai tay Hạ Châu nhét vào trong túi, nhìn Khâu Ngôn Chí ở đối diện, khóe môi anh cong lên, giọng điệu tùy tiện nói: Cậu thích tôi?
Khâu Ngôn Chí có hơi sửng sốt một chút, dường như không nghĩ tới Hạ Châu lại nói thẳng ra như vậy, khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng, nói chuyện cũng lắp bắp: … Th… Thích ạ.
Hạ Châu tiến sát lại gần Khâu Ngôn Chí, ghé đến bên tai cậu nói cái gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!