Chương 8: (Vô Đề)

Đề nghị này của Cố Nhung có khác gì hôn nhau gián tiếp không?

Hơn nữa người nói ra mấy lời là bạn cùng phòng mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng mang tên Cố Nhung của hắn ư?

Thẩm Thu Kích cảm thấy hình như mình cũng bệnh rồi, bằng không thì là hắn điên rồi mới xuất hiện ảo giác, phải đến khoa não khám, bằng không cũng là tai bị ù, đến khoa tai mũi họng khám.

"Khăn lông thì thôi đi, bàn chải đánh răng cũng dùng chung à?"

Kết quả là hắn không nghe nhầm, vài giây sau Cố Nhung đã sửa miệng.

Trên khuôn mặt trắng như tuyết của cậu ngập tràn bối rối, cuối cùng giơ con dao gọt kiwi trong tay lên như đang ra một quyết định hy sinh thật lớn, đỏ mắt nói: "Cắt bàn chải đánh răng thành hai nửa, tôi xài một nửa cậu xài một nửa, khăn lông cũng cắt thành hai miếng."

Thẩm Thu Kích: "…"

Điên rồi điên rồi, Cố Nhung điên thật rồi.

Cố Nhung nói xong còn muốn làm ngay, không gọt kiwi nữa, làm bộ lập tức đi chia bàn chải đánh răng.

"Đừng động, trên tay cậu còn kim truyền thuốc đấy, tôi chỉ đùa cậu chút thôi, cậu xem tay cậu chảy cả máu rồi kìa." Thẩm Thu Kích nhanh chóng giữ Cố Nhung lại, "Lát nữa tôi đi siêu thị mua là được."

"Vậy cậu dẫn tôi theo đi!" Cố Nhung lập tức níu lấy góc áo Thẩm Thu Kích, dù sao cậu không muốn ở một mình trong phòng bệnh này nữa.

Lời vừa rồi của bác sĩ Thẩm Thu Kích cũng nghe thấy, bây giờ Cố Nhung đang bị bệnh nặng, hắn nào dám đưa Cố Nhung đi, chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng, cầm di động của Cố Nhung nói: "Để tôi đặt hàng trên chuyển phát Dada(1), bảo người ta giao cho chúng ta, được chưa?"

"Được được được."

Cố Nhung không quan trọng tiêu bao nhiêu, cậu thấy rốt cuộc mình đã thành công giữ được Thẩm Thu Kích, mà cậu vật lộn với Thẩm Thu Kích lâu như vậy, ông lão quái đản cũng không đi vào thì yên tâm lau nước mắt, rốt cuộc cũng có thể thư thả nằm nghỉ ngơi trên giường rồi.

Thẩm Thu Kích đảo mắt nhìn cậu, thấy thanh niên nhắm mắt nằm lẳng lặng trên giường như con búp bê chế tạo từ ngọc sứ trắng, chỉ là tay cậu đang nắm chặt góc áo của hắn như đang lo hắn sẽ nhân lúc cậu không để ý mà bỏ chạy.

Thẩm Thu Kích nhướng mày, nắm áo mình cố ý rút ra.

Giây tiếp theo, thanh niên lập tức hé một mắt ra nhìn hắn, thấy người còn ở phía sau thì nhắm mắt lại, động ngón tay trắng nõn tìm góc áo hắn.

Thẩm Thu Kích đành phải nhét áo lại vào trong tay cậu.

Bây giờ Cố Nhung đang rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn, nói thật là cậu không dám ngủ, bèn câu có câu không nói chuyện với Thẩm Thu Kích ——

"Thẩm Thu Kích, cậu còn biết chuyển phát Dada à?"

Cố Nhung khó mà không tò mò, vì sao Thẩm Thu Kích không có điện thoại thông minh nhưng lại thuộc lòng tất cả các ứng dụng thông minh và ứng dụng tiện lợi như vậy?

Thẩm Thu Kích nghe xong thì đảo mắt nhìn cậu, nhướng mày nói: "Cậu cho tôi là người tối cổ đấy à? Tôi chỉ không có điện thoại thông minh mà thôi."

Cố Nhung nắm chặt góc chăn cười hehe, thay đổi đề tài nói chuyện: "Đúng rồi, Thẩm Thu Kích, sao cậu không gọi tôi là bé Nhung nữa?"

Thẩm Thu Kích buồn bực hỏi cậu: "Không phải cậu không cho tôi gọi à?"

"Đệch, mau gọi tôi là bé Nhung đi."

".……"

Mọe, sao mà nghe gay thế này?

Biểu cảm trên mặt Thẩm Thu Kích vô cùng phức tạp, trước kia hắn có thể tùy tiện gọi tên nhũ của Cố Nhung, bây giờ bị Cố Nhung yêu cầu như vậy, hắn lại gọi không nổi. Mà Cố Nhung không thấy hắn lên tiếng còn thúc giục: "Cậu gọi đi."

".…… Bé Nhung."

Lúc này Cố Nhung mới cảm thấy thỏa mãn, ôm gối đầu điều chỉnh sang tư thế thoải mái hơn, ấm ức nói: "Tôi hối hận vì không nghe lời mẹ dặn, đi sửa sang cái tên cứng như thế, sớm biết sẽ có ngày hôm nay, khi sửa tên tôi sẽ không sửa thành "Cố Vanh" làm gì, cứ gọi là "Cố lông xù mềm mại như bông" là được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!