Chương 41: (Vô Đề)

Bởi vì tượng Quan Âm đã hỏng cho nên không trấn được sát khí trong tòa Minh Tâm, lúc này mới khiến cho những học sinh bước vào phòng 409 đều bị nam sinh cầm rìu giết chết, học sinh không kịp ra ngoài sẽ bị Giảo Giảo nhốt ở bên trong.

"Thì ra là như thế!"

Cố Nhung bỗng tỉnh ngộ, quay người nắm chặt tay Thẩm Thu Kích đứng bên cạnh mình, khuôn mặt tinh xảo sốt ruột nói: "Thẩm Thu Kích, tôi biết ——"

Cố Nhung bỗng im bặt, bởi vì cậu thấy tay Thẩm Thu Kích nắm chặt thành đấm, ống tay áo bên trái được xắn tới tận khuỷu tay, tay phải bẻ rôm rốp, trông rất giống học sinh đầu gấu chuẩn bị đi đánh nhau.

Mà Thẩm Thu Kích nghe cậu nói, dù động tác xắn tay áo không dừng lại, nhưng mắt hắn đảo qua nhìn cậu, sau đó thu tay xắn áo: "Cậu biết gì?"

"Tôi biết vì sao chúng ta gặp quỷ rồi." Cố Nhung không rảnh để tìm hiểu Thẩm Thu Kích xắn tay áo làm gì, giải thích cho hắn nghe, "Bởi vì tượng Quan Âm trấn trong phòng 409 hỏng rồi!"

Thẩm Thu Kích vẫn không ngẩng đầu, mi mắt rũ xuống che đi đôi con ngươi đen tối sâu thẳm khiến người khác không nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn, chỉ có thể nghe được giọng nói hơi trầm của hắn: "Cố Nhung, chúng ta đã từng học trong đó rồi, bên trong làm gì có tượng Quan Âm?"

Học sinh xung quanh đều đã bỏ chạy, thầy Hồ cũng dở dở ương ương, Cố Nhung sợ chậm trễ nữa sẽ xảy ra chuyện, nghe Thẩm Thu Kích hỏi liền buột miệng trả lời: "Có, tượng Quan Âm nằm ngay trên bục giảng!"

Tiếng nói vừa dứt, Cố Nhung lập tức nghe thấy tiếng cười khẽ bất hợp lý của Thẩm Thu Kích, sau đó hắn ngẩng đầu, dùng đôi mắt sâu không thấy nhìn cậu chằm chằm, khóe môi câu lên, thế nhưng trong đáy mắt không có ý cười.

"Cố Nhung, thầy Hồ cũng chỉ biết tượng Quan Âm nằm trong phòng 409, mà sao cậu lại biết rõ vị trí của tượng Quan Âm như vậy?"

Lúc Thẩm Thu Kích hỏi câu này, giọng nói của hắn rất dịu dàng, trong lúc nói chuyện còn vươn tay xoa lên cổ Cố Nhung.

Cố Nhung cảm nhận hơi ấm lưu lại ở cổ nơi có bàn tay của hắn luồn qua, lực xoa cũng rất nhẹ, thế nhưng Cố Nhung không quen người khác chạm vào mình như vậy, bàn tay Thẩm Thu Kích như có tia lửa, nhiệt độ nóng cháy thuận theo nơi hắn mơn trớn lan ra toàn thân, sấy khô tai cậu, hai gò má như bị đốt cháy, cho nên cậu tránh sang một bên, để tay Thẩm Thu Kích duy trì ở tư thế giơ lên.

Cố Nhung cũng biết câu trả lời vừa rồi của mình dễ khiến người khác hiểu lầm, cho rằng động tác kia của Thẩm Thu Kích là đang xác nhận nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của cậu xem có phải người không, ấp úng úp úp mở mở nói: "Tôi, tôi biết thế thôi."

Thẩm Thu Kích cũng là người thông minh, lập tức quay người lại, đôi con ngươi bình thản không chút gợn sóng nhìn Cố Nhung mấy lần rồi hỏi: "Liên quan tới bí mật của cậu?"

Cố Nhung gật gật đầu, mở lớn đôi mắt nhu thuận, ngoan ngoãn trả lời: "Đúng vậy."

"Vậy cậu biết thì có ích gì?" Giọng nói của Thẩm Thu Kích không hề thay đổi, giọng nói lại mang theo hơi ấm, không còn lạnh lùng như trước nữa, nhàn nhạt nói, "Cậu có thể làm ra được một bức tượng Quan Âm mới không?"

Cố Nhung ngẩn ra: "… Không thể."

Đúng vậy, biết nó hỏng rồi thì sao chứ?

Bọn họ bị vây khốn ở đây, không thể tìm được bức tượng Quan Âm khác, cậu cũng không biết nếu mình chết đi sẽ sống lại vào thời gian nào, khoảng thời gian đó có đủ cho cậu đi mời một bức tượng Quan Âm mới cứu mọi người hay không.

Lần này Thẩm Thu Kích không nhìn Cố Nhung nữa, hắn đút tay vào túi, rũ mắt xuống như đang suy nghĩ gì đó: "Để tôi nghĩ thêm."

Cố Nhung hỏi hắn: "Nghĩ gì?"

"Nghĩ xem có đáng giá hay không." Thẩm Thu Kích lại nhìn Cố Nhung, cũng không biết trong mấy giây im lặng đó hắn đã suy nghĩ được bao nhiêu, một lát sau hắn nhếch mép cười nhạt, nói, "Thôi được, cậu đã tình nguyện thổ lộ bí mật với tôi, tôi cũng sẽ nói cho cậu biết một bí mật."

Nói thì nói thế, nhưng Thẩm Thu Kích lại hỏi: "Nhung bé con, cậu có biết vẽ tượng Quan Âm không?"

"Tôi không biết." Cố Nhung bị câu hỏi không đầu không đuôi của Thẩm Thu Kích làm cho ngơ ngẩn, nhưng chờ cậu tỉnh táo lại, đôi con ngươi lập tức sáng lên, mong chờ nói, "Chẳng lẽ tôi vẽ tượng Quan Âm rồi, cậu có thể dùng tranh Quan Âm để trấn quỷ?"

"Còn hơn thế nhiều." Đuôi mày Thẩm Thu Kích khẽ nhếch như đang kiêu căng khoa khoang, "Tôi có thể làm ra một bức tượng Quan Âm hàng thật giá thật."

Cố Nhung vui vẻ không thôi, cười cười hỏi hắn: "Giỏi tới vậy à, đây là bí mật của cậu?"

"Cứ xem như là thế đi." Thẩm Thu Kích cũng nhìn Cố Nhung cười, từ chối cho ý kiến câu hỏi của cậu, còn đưa ra yêu cầu, "Nhưng cậu không thể vẽ bậy tượng Quan Âm, phải vẽ cực kỳ cẩn thận, không được xuất hiện bất kỳ chi tiết sai sót nào, nếu không thì sẽ không triệu được tượng Quan Âm, từ đó vô dụng."

Nghe Thẩm Thu Kích nói vậy, Cố Nhung còn chưa vui được mấy giây đã mặt như đưa đám: "Vậy thì không được, tôi không theo đạo Phật, chỉ biết vẽ sơ sơ hình dáng Quan Âm, nếu cậu bảo tôi vẽ y hệt thì tôi không vẽ được."

Cậu chỉ vẽ được hình dáng sơ lược, yêu cầu cao như Thẩm Thu Kích đòi hỏi, chỉ bằng tưởng tượng của cậu thì không làm nổi.

"Thế cậu biết vẽ đúng không?" Thẩm Thu Kích không hề hoảng loạn, vẽ ra một con đường mới cho Cố Nhung, "Tôi đến phòng 409 lấy bức tượng Quan Âm kia về cho cậu vẽ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!